Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Từ lúc Claire hứa cùng Nhan Tịch đi nghỉ dài hạn, Nhan Tịch liền rơi vào trạng thái điên cuồng. Cơ thể sau khi bị "công" không đau, lưng không mỏi, chân cũng không còn rã rời, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu sáng lên, ngày nào cùng cười tít mắt đến Thượng Hoa và nhà Claire, thời gian về nhà mình ngày càng ít, những lời mẹ Nhan càm ràm cũng đều từ tai này lọt qua tai kia rồi theo gió bay mất, cuộc sống cứ thế trôi qua hạnh phúc không kể hết.
"Nói vậy thứ bảy chúng ta đi, rồi chơi tới cuối tuần sau? "
Nhan Tịch hưng phấn nhìn Claire, Claire nhìn nàng, gật đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt. Để có thể cùng Nhan Tịch du lịch, mấy ngày nay cô đều phải vật lộn với công việc, dù hơi cực, nhưng nhìn Nhan Tịch vui vẻ, lòng cô cũng rất ngọt.
"Vậy giờ em đi chuẩn bị nha! "
Nhan Tịch mỉm cười đứng dậy, tốt quá, mai có thể đi rồi! Ngâm nga hát, Nhan Tịch bận rộn chuẩn bị đồ, Claire tựa sau ghế, nhắm nghỉ ngơi, nghe Nhan Tịch ngâm nga, khóe môi khẽ cong.
Thật ra cũng không có nhiều đồ lắm, chỉ có vài đồ dùng cá nhân, vài bộ quần áo, một chút dược phẩm, dù, kem chống nắng,... Nhan Tịch cất hết vào túi, quay lại nhìn Claire đang nhắm mắt tựa ra sau ghế, cười híp mắt bước đến.
Vươn tay ôm Claire, đầu Nhan Tịch tựa vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi sữa nhàn nhạt.
"Claire..."
Nhan Tịch nhẹ nhàng gọi tên cô, Claire mở mắt thấy Nhan Tịch, cười nhẹ, giơ tay lên vuốt mặt nàng.
"Sao vậy? "
Cọ nhẹ má vào cổ Claire, được hơi thở mềm mại hòa của cô vây quanh, lòng Nhan Tịch tràn ngập hạnh phúc, cúi đầu đặt lên cổ Claire rất nhiều nụ hôn, làn da trắng nõn tựa như sữa tươi khiến người ta thèm khát, hơi thở hòa quyện lại với nhau, đau khổ dây dưa, ʍút̼ nhẹ, trêи làn da thịt trắng như tuyết điểm một dấu đỏ như đóa mai hồng tương phản với màu tuyết làm người khác thèm muốn, nghe Claire như có như không than nhẹ, Nhan Tịch không kiềm chế được bản thân lại muốn làm chuyện xấu.
Hơi thở Claire rối loạn, cô đẩy Nhan Tịch ra, hơi đỏ mặt tức giận nhìn nàng, rồi cúi đầu sửa lại vạt áo bị Nhan Tịch kéo nhăn.
"Claire..."
Nhan Tịch ɭϊếʍ môi, bất mãn nhìn cô, thật là, sao lại đẩy nàng ra? Đâu phải chưa từng làm chứ?
Thấy Nhan Tịch như vậy, Claire giận mà không thể làm gì, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng.
"Uây..."
Nhan Tịch rùng mình, thận trọng nhìn Claire.
"Sao, sao vậy? "
"Mai không muốn đi phải không? "
"Muốn chứ. "
Nhan Tịch thật thà gật đầu, chuyện này liên quan gì đến việc đi chơi hệ?
Claire đỏ mặt, cắn môi nhìn Nhan Tịch, không nói gì.
...Nhan Tịch kịp phản ứng, du lịch cũng là một môn tiêu tốn thể lực, có lẽ Claire sợ nàng không đủ sức. Nghĩ tới đây, Nhan Tịch cười vỗ ngực, nói:
"Cứ yên tâm, em khỏe lắm! "
"Ồ? "
Claire nhướng mày nhìn Nhan Tịch, cười nhẹ.
Nhan Tịch bị tiếng cười của cô làm phát hoảng, thầm nghĩ, chắc Claire không định dụ nàng sa bẫy chứ?
"Vậy để tôi là công đi. "
Claire cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, có chút nghiêm túc, chút chế nhạo. Nhan Tịch đỏ mặt, lắc đầu.
"A, thôi, em còn phải sắp xếp hành lý nữa. "
Biết mà! Biết thế nào kết quả cũng như vậy! Nhan Tịch hậm hực cúi đầu trút giận vào đồ trong túi xách. Sau lần làm thụ trước, Claire rất ít khi để nàng chủ động, hai người vốn ít khi thân mật, một tuần một lần cũng đủ cám ơn trời đất rồi. Nhan Tịch trăm tính ngàn tính cũng không ngờ Claire lại nghiện làm công! Hơn nữa kỹ thuật còn... nghĩ tới đây, Nhan Tịch đỏ mặt, thầm nghĩ "những thứ trêи mạng cũng đã dùng hết, hay hôm nào tìm Tiêu Mạc Ngôn xin lời khuyên? Cô ấy nhất định là chuyên gia trong chuyện này!"
Di động đột nhiên đổ chuông cắt ngang suy nghĩ của Nhan Tịch đang nghĩ, nàng cầm điện thoại lên nhìn, ngây người.
Nhiên Nhiên?
Cầm điện thoại hơi do dự, nhấn nhận cuộc gọi, Nhan Tịch thấp giọng gọi:
"Nhiên Nhiên..."
Dứt lời, nàng len lén liếc về phía sô pha, dường như Claire không nghe thấy, vẫn nhắm mắt như cũ.
" Nhan Tịch...."
Giọng Lâm Nhược Nhiên hơi run, có vẻ như vừa uống rượu, lại như vừa mới khóc. Nhan Tịch căng thẳng, nắm chặt di động hỏi:
"Sao vậy, cậu sao vậy?!"
"Tôi muốn gặp cậu, được không? Nhan Tịch..."
Giọng lạc hẳn đi xen chút cầu xin, giọng Lâm Nhược Nhiên như bị bóp nghẹt nhưng vẫn không ngừng gọi tên nàng. Nhan Tịch nghe, tim thắt lại, tối thế này, chắc chắn cậu ấy lại một mình uống say. Không cần suy nghĩ, Nhan Tịch gật đầu đồng ý.
"Cậu đang ở đâu vậy? "
"Dưới lầu nhà cậu..."
"..."
Cúp máy, Nhan Tịch kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ, dưới lầu nhà nàng? Lòng Nhan Tịch mơ hồ đau, đã rất lâu Lâm Nhược Nhiên không liên lạc với nàng, lần này cũng chỉ có thể uống say mới có thể gọi cho nàng như vậy. Không biết cậu ấy đã đợi ở đó bao lâu, nhưng còn Claire...
"LARA hả?"
Không biết Claire tỉnh lại lúc nào, nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch gật đầu, đôi môi mấp máy, không biết phải nói thế nào.
"Ừm, đi gặp cô ấy một chút đi. "
Ngoài dự liệu, không đợi Nhan Tịch mở miệng, Claire đã đã đoán được chuyện gì xảy ra. Nhan Tịch nhìn Claire, hơi khó xử.
Claire thấy nàng như vậy, cười nhẹ.
"Tôi tin em."
Một câu là đủ, Nhan Tịch gật đầu, nhìn Claire thật sâu, cầm áo khoác lên, mở cửa ra ngoài. Claire hiểu nàng, biết rõ trái tim nàng, hiểu tình cảm giữa nàng và Lâm Nhược Nhiên nên mới không để nàng phải khó xử. Nhan Tịch nàng có tài đức gì, có thể có được người yêu như Claire.
Trêи đường đi, đầu óc Nhan Tịch suy nghĩ ʍôиɠ lung, nghĩ đến giọng Lâm Nhược Nhiên mới vừa trong điện thoại, chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện gì. Khi Nhan Tịch chạy vội đến dưới lầu nhà mình, lúc vừa thấy Lâm Nhược Nhiên, nước mắt lập tức trào ra.
Cô ấy thay đổi nhiều quá...
Lâm Nhược Nhiên ngồi xổm dưới đất, không biết đang viết cái gì, mái tóc trước kia cô rất nâng niu chăm sóc đã bị
cắt ngắn, xõa ngang vai, cô đơn như chủ nhân của mình. Làn da cô đã trở nên tái nhợt thô ráp, cơ thể gầy yếu, mong manh người ngồi ở đó được bao quanh bởi chiếc váy màu xanh nhạt, tựa như một trận gió có thể thổi bay, không còn là Lâm Nhược Nhiên trước kia hay cười đùa đánh mắng nàng nữa...
Không ngăn được cảm giác đau xót trong lòng, Nhan Tịch tựa như xông về phía trước, tay ôm chặt lấy eo Lâm Nhược Nhiên.
Dường như Lâm Nhược Nhiên bị Nhan Tịch dọa sợ, cơ thể hơi run lên, nhưng sau khi thấy nàng, chỉ mím môi không nói gì, nhìn Nhan Tịch chằm chằm không chớp mắt. Ánh mắt cố chấp dừng lại trêи mặt nàng, chầm chậm lướt qua, tham lam mà ngang bướng, dần dần, trong mắt Lâm Nhược Nhiên dâng lên hơi nước, cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt vẻ khuôn mặt của Nhan Tịch, gọi nhẹ:
"Nhan Tịch..."
"Nhiên Nhiên. "
Nhan Tịch cúi đầu, nhìn hai chữ "Nhan Tịch" Lâm Nhược Nhiên viết trêи mặt đất, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Sao lại phải như vậy?
"A, đừng khóc."
Lâm Nhược Nhiên nhẹ lau nước mắt Nhan Tịch, nhưng lại để nước mắt mình rơi. Nhớ, cô thật sự rất nhớ Nhan Tịch. Sau khi say, cô vô thức bước đến dưới lầu nhà Nhan Tịch, lại không dám lên gõ cửa, chỉ muốn đứng dưới lầu một lúc rồi đi, nhưng thật sự quá nhớ, muốn gặp nàng, cho dù chỉ cho cô nhìn Nhan Tịch một lần rồi đi cũng đủ...
Lau nước mắt trêи gương mặt Lâm Nhược Nhiên, Nhan Tịch kéo tay cô đến quán ăn nàng dưới lầu, gọi vài món cô thích ăn, nhìn cô.
Lúc này Lâm Nhược Nhiên rất ngoan ngoãn, không nói lời nào, chỉ nắm thật chặt tay Nhan Tịch, để nàng kéo mình ngồi xuống, không chớp mắt nhìn nàng, tựa như chỉ một cái chớp mắt, Nhan Tịch sẽ biến mất.
Ánh mắt Lâm Nhược Nhiên khiến trái tim Nhan Tịch đau nhói, nắm tay cô thật chặt thay cho sự an ủi.
Không ai... không ai nói cho nàng biết Nhiên Nhiên hiện tại lại như vậy...
Nàng cứ nghĩ, nàng nghĩ Lâm Nhược Nhiên sẽ từ bỏ, ở công ty mới có thể gặp được người thật sự thích hợp với mình, sẽ không tiếp tục chờ đợi, nhưng...
"Nhan Tịch, tớ nhớ cậu."
Lâm Nhược Nhiên nắm tay nàng, lẩm bẩm nói, đôi mắt ngập nước, hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc.
"Cậu đã uống bao nhiêu?"
Nhan Tịch nhíu mày, đau lòng nhìn nàng. Lâm Nhược Nhiên lắc đầu, né tránh không trả lời, vẫn nhìn nàng không chớp mắt.
"Nhan Tịch, tớ nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ, làm sao bây giờ? "
Lâm Nhược Nhiên nhẹ nhàng nói, bi thương trong mắt không gì có thể xóa được, cô biết, cô khiến Nhan Tịch khó xử, lại thành gánh nặng của nàng, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình, thật sự không khống chế được ...
"Tớ không dám tìm cậu, tớ biết cậu và Claire đang rất hạnh phúc. Nhưng tớ thật sự không khống chế được bản thân, tớ uống rượu để khiến bản thân tê dại, nhưng lại nhớ cậu hơn, xin lỗi, thật sự xin lỗi..."
Cô thì thầm, dòng lệ trong suốt lăn dài, một giọt rơi vào tay Nhan Tịch, trượt qua lưng bàn tay nàng, xuyên thẳng vào trái tim nàng.
Đau, rất đau.. tưởng niệm thật đáng sợ, chuyện cũ hành hạ Lâm Nhược Nhiên đau đến không muốn sống, có lúc cô muốn chết đi, chỉ có cái chết cô mới không còn khổ, mới thôi nghĩ đến Nhan Tịch. Người ta nói thời gian có thể xóa nhòa tất cả, nhưng tại sao, thời gian càng lâu cô càng nghĩ đến Nhan Tịch nhiều hơn? Rất nhớ nàng, ngày đêm đều nhớ...
Nhan Tịch ngây ngốc nhìn Lâm Nhược Nhiên, không biết phải mở miệng thế nào, cũng chỉ có thể ở cạnh nhìn cô khóc.
Nàng hạnh phúc, nhưng còn Nhiên Nhiên...
"Tớ không sao, chỉ muốn gặp cậu một chút..."
Hồi lâu im lặng, Lâm Nhược Nhiên không còn kϊƈɦ động như ban đầu, chỉ thì thầm thật nhỏ, như thủ thỉ nỗi lòng của mình với người yêu. Biết rõ người trước mắt cũng không còn là của mình nữa, nhưng cô vẫn muốn gặp nàng, tình yêu giống như ma túy, dường như phải đánh đổi bằng cả mạng sống của cô.
Mỗi cái chớp mắt, nước mắt lại rơi, nhưng Lâm Nhược Nhiên vẫn cố chấp nhìn Nhan Tịch, trong đôi mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung mang theo một nụ cười nhẹ. Tốt rồi, Nhan Tịch vẫn giống trước kia, không, nàng còn vui vẻ hơn trước kia nữa... dù bên cạnh nàng đã không phải là cô...
"Nhiên Nhiên, cậu đừng như vậy......"
Nhan Tịch nắm tay cô, cắn môi cố gắng nén nước mắt. nàng không muốn Lâm Nhược Nhiên cười trong nước mắt, nếu có thể, nàng ước gì Lâm Nhược Nhiên vẫn giống trước đây, đánh nàng mắng nàng, trút tất cả bất mãn ra ngoài.
~~~~~Hết Chương 85~~~~~
Mỗi câu edit ngồi xót 2ph. Thật sự không nghĩ Nhiên Nhiên yêu sâu đậm đến vậy, con đường tìm người yêu cho Nhiên Nhiên có lẽ không dễ như t nghĩ! TvT không biết Diệp tỷ là quá hận Nhiên Nhiên hay quá thần tượng ẽm mà đưa ẽm lên cao đến vậy, tìm thang cho ẽm leo xuống để có cái kết HE chắc cũng hơi gian nan đây!!