Nhan Tịch vẫn đang cầm điện thoại trên tay, máy móc quay đầu lại.
Quả nhiên, trên tảng đá ở hai bên thung lũng đối diện, có một cô gái đứng trong chiếc váy che mặt màu đỏ, khá giống một kỹ nữ trong hồng lâu thời cổ đại, mà động tác của cô gái...!
Hai chân vừa tách ra, giẫm lên hai tảng đá, tay phải cầm điện thoại, tay trái vừa kích động vẫy tay về phía hai người, khóe mắt Nhan Tịch giật giật.
Đây quả thực là mỹ hầu vương phiên bản nữ...!
Rõ ràng Claire cũng nhìn thấy Cherry, một tia sáng tụ lại trong mắt cô, cô rời khỏi vòng tay của Nhan Tịch, cười nhạt.
"Claire!!!"
Nhìn thấy Claire, mắt Cherry lóe lên vẻ hưng phấn, cúp điện thoại, nhanh chóng nhảy ra khỏi tảng đá, chạy nhanh tới.
"Mình sắp chết rồi a."
Cherry ôm Claire, vùi đầu vào cổ cô có chút đau khổ.
Claire chỉ cười nhạt, vươn tay vỗ lưng.
Nhan Tịch thở dài khi chứng kiến cảnh người con gái thất lạc hai mươi ba năm gặp lại mẹ, thật cảm động!
"Aizz, ôm một chút là được rồi a."
Nhan Tịch không thể chịu được nữa, Cherry này sẽ không nhân cơ hội ăn đậu hũ đó chứ, sao lại ôm lâu như vậy?
Claire trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, tính tình của Cherry, cô hiểu rõ, hẳn là có chuyện.
"Không về Mỹ nữa, mình muốn đi theo cậu..."
Cherry ôm Claire thì thầm, Nhan Tịch nghe thấy mắt liền trợn ngược, cái gì? Nàng thật vất vả mới có được thế giới hai người với Claire, làm sao có thể thêm một bóng đèn ở giữa chứ?????
"Được."
Câu nói thản nhiên của Claire đã đánh tan mọi giấc mơ của Nhan Tịch, Cherry bật cười nhưng lại đen mặt đi.
Trên đường về, xe buýt có thêm một tiên nữ...!
Chị gái rất giản dị và hiếu khách, rất chăm sóc một cô gái ngoại quốc như Cherry, lấy một ít thịt bò cho nàng.
Cherry ngồi cạnh Claire ăn thịt bò, trông rất hạnh phúc.
Ngồi ở ghế sau, Nhan Tịch chán nản nhìn hai người.
Cherry liếc nhìn nàng, ríu rít cười, nhướng mày tự hào, nàng hít một hơi thật sâu siết chặt nắm tay.
"Cherry, làm sao chị tìm được đây?"
Thanh âm Nhan Tịch không tốt, nàng muốn hỏi nàng cùng Claire đến Nội Mông mà không nói cho ai biết thì làm thế nào mà Cherry tìm được?
Cherry cắn một miếng thịt bò, nhai ngấu nghiến.
"Chị tìm Claire không dễ dàng."
Lời này...!nói như không nói vậy a...!
Dạ dày Nhan Tịch trào ra từng đợt quặn thắt, vô số suy nghĩ bất an bay lên trong đầu nàng, nàng nhìn góc mặt của Cherry tự hỏi hẳn là cô bị tổn thương về tình cảm, gặp Claire để tìm kiếm an ủi đi? Đúng vậy, nhất định là vậy!
Sau khi xác nhận Cherry cướp vợ mình, Nhan Tịch càng lo lắng, biểu hiện cụ thể là sau khi xuống xe, cherry ở trong phòng không chịu ra ngoài.
"Dựa vào cái gì chị ngủ ở đây hả?????"
Nhan Tịch đỏ mặt tía tai rống lên, Claire lắc đầu bất lực, Cherry bật dậy đánh trả với nàng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, rất hợp với chiếc váy đỏ của mình.
"Nhóc chiếm cậu ấy bao lâu rồi, không cho chị ngủ chung một đêm được sao?"
Claire nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt Nhan Tịch lập tức trợn lên.
"Cái gì mà ngủ một đêm? Dựa vào cái gì?"
"Vì chị đẹp hơn nhóc!"
"Vừa mới mặc cái gì đều giống như tiểu gia hỏa, còn dám so với em đẹp hơn?"
"Nhóc con, qua sông liền rút ván sao.
Lúc trước là chị giúp nhóc theo đuổi Claire nhé!"
"Cám ơn a.
Thời đại kinh tế thị trường bùng nổ, mọi thứ đều phụ thuộc vào sức lực!"
"…… Được rồi."
Claire thở dài tách hai người ra.
Cuối cùng, Cherry đã giành được chiến thắng chen lên giường của Claire, còn Nhan Tịch...!
Nhan Tịch trải một ít chăn ga gối đệm ngủ trên sàn nhà lạnh lẽo...!
Nàng không thể ngủ ngay cả khi đếm cừu.
Ngẩng đầu lên lắng nghe tiếng ồn ào của Cherry, nói tiếng Anh nên nàng không thể hiểu một từ, trong lòng nàng cảm thấy có chút ủy khuất.
Một chuyến đi lãng mạn cho hai người không còn nữa!
Claire chăm chú lắng nghe những lời của Cherry, cô biết Cherry lần này chắc hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều, nếu không nàng sẽ bay thẳng đến đây mà không nói lời nào.
Hẳn là vì LARA.
Một người nói, người kia lắng nghe, đến tận nửa đêm Cherry mới nói xong trong tâm trạng chán nản, khi nhấc chăn đứng dậy vào toilet, nàng vô tình giẫm vào mặt Nhan Tịch.
Nhan Tịch đang ngủ say thì bị giẫm.
Nước mắt trào ra, che miệng nhìn Claire ai oán.
Với một tiếng thở dài, Claire đứng dậy, giữ cằm Nhan Tịch, nhìn nàng.
"Có đau không?"
"Ân……"
Nhan Tịch thút thít nhắm mắt lại, Claire khẽ hôn lên trán nàng, xong rồi thả tay ra cười nhẹ.
Nhan Tịch đỏ mặt sờ lên chỗ bị Claire hôn rồi ngẩn người, mãi đến khi Cherry bước ra, nàng mới trở mình tiếp tục ngủ vùi dưới chăn.
Đêm đó được coi là yên bình.
Sáng sớm hôm sau, ba người ăn bữa sáng kiểu Nội Mông chính thống.
Sữa cùng trà sữa rất thơm...!
Còn có đậu hũ sữa làm người ta chảy nước dãi...!
Nhan Tịch ăn uống vui vẻ, Cherry đương nhiên không cần nói, Claire mỉm cười nhìn hai người nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự như đứa trẻ.
Mới ăn được nửa bữa, điện thoại của Nhan Tịch vang lên, nàng nhíu mày, thật sự không muốn nhấc máy.
Claire liếc nhìn nàng, nàng thở dài cầm điện thoại lên, nhìn số điện thoại thì sửng sốt, đây là ai?
“Uy” một tiếng khó hiểu, giọng nói đầu dây bên kia khiến Nhan Tịch có ý muốn ném điện thoại.
"Hello, Tiểu Tịch a~"
Ách……
"Chị có việc gì sao, RAY?"
"Chị nhớ nhóc a, nhóc có nhớ chị không?"
Thanh âm của RAY rất vui vẻ, không có cảm giác trêu chọc chút nào.
Nhan Tịch xấu hổ không nói ra được những gì trong lòng, đành nói:
"Tất nhiên là có."
"Thật sao? Chị cũng nghĩ vậy!"
"..."
"Vì nhóc nghĩ đến chị như vậy, một