"Mẹ, đây là..."
Nhan Tịch nhìn thẳng vào cái chai trong tay Nhan Mẹ, bà liếc nàng một cái, đi tới sô pha ngồi xuống, đặt chai đầy hạc giấy lên bàn cà phê.
"Sao, cô vẫn bịa chuyện để lừa người?"
Giọng nói của Nhan Mẹ có chút lạnh lùng, thân thể Nhan Tịch trở nên cứng ngắc, mím môi căng thẳng nhìn bà.
"Tiểu Tịch, ta không nghĩ ta là một phụ huynh cổ hũ, tại sao lại giấu?"
"Con không có……"
Nhan Tịch giải thích nhưng ánh mắt Nhan Mẹ lại có chút trách móc, nàng cắn chặt môi dưới không nói nữa.
"Chai này là do Nhiên Nhiên đưa cho ta."
Nhan Mẹ chậm rãi nói, Nhan Tịch gục đầu im lặng.
"Ba của cô đi bao lâu rồi, cô có nhớ không?"
Giọng của Nhan Mẹ có chút đờ đẫn, Nhan Tịch vẫn cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Bảy tháng."
"Trong bảy tháng qua, cô đến thăm ông ấy bao nhiêu lần?"
"...là Nhiên Nhiên, cậu ấy..."
"Đúng vậy."
Nhan Mẹ khổ sở, khẽ thở dài nhìn Nhan Tịch.
"Con thích phụ nữ, ta đã biết từ lâu rồi.
Chắc là bị tia hồng ngoại hay tia nào đó chiếu vào người nên xu hướng tính dục của con mới bất thường.
Ta không trách, TV cũng từng nói đây cũng là do trời sinh như vậy".
"..."
"Ta cũng biết con thích người kia, lại càng không thể quản.
Chỉ mong trái tim của con không cần bỏ qua nhiều người, trong mắt không cần chỉ một mình đứa nhỏ ấy."
Nhan Tịch gật đầu nhìn Nhan Mẹ.
"Con hiểu."
Trong khoảng thời gian này, nàng thực sự đã bỏ qua quá nhiều người.
"Cho con."
Nhan Mẹ thở dài đưa cái chai trên bàn cho nàng.
"Mấy ngày trước, Nhiên Nhiên đã trở lại."
Nhan Tịch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nhan Mẹ.
Nhiên Nhiên trở lại? Khi nào, tại sao cô không tìm nàng?
Nhan Mẹ nhìn vẻ mặt của nàng có chút tức giận, ngữ khí không khỏi lớn hơn một chút.
"Buổi tối không về nhà có thể trách ai? Hơn nữa, lại không nói cho cô biết cái chai này chính là quà sinh nhật năm nay của cô."
Sau khi nhận cái chai, trái tim của Nhan Tịch chùng xuống.
"Nhiên Nhiên muốn ta nói với cô nó vẫn ổn, vậy nên cô không cần nhớ tới, cũng không cần áy náy."
"Ân……"
Nhan Tịch máy móc trả lời, trái tim nàng đau nhói.
Nhan Mẹ nhìn Nhan Tịch ngừng nói, suy nghĩ hồi lâu định nói gì đó nhưng cuối cùng nàng chỉ mấp máy môi vài cái rồi không nói gì.
Lâm Nhược Nhiên nói với Nhan Mẹ là cô sẽ định cư ở Hoa Kỳ, sẽ không trở lại Trung Quốc...!
Không yên lòng với Nhan Tịch, cũng không yên lòng với bà nên quay về đến xem...!
Điều cuối cùng trước khi đi là mong Nhan Mẹ đừng trách Nhan Tịch, nàng đã yêu một người phụ nữ nên cũng rất vất vả, chấp nhận sự kỳ thị của thế giới bên ngoài, không muốn gia đình lại thêm gánh nặng cho nàng...!
Nghĩ đến đây, Nhan Mẹ khẽ cúi đầu, thay lời nói chứa đầy đáy lòng bằng một tiếng thở dài.
Si tình luôn có tổn thương...!Mong cô tìm được hạnh phúc cho mình...!
"Ngày mai, mang Claire về cho ta xem."
Nhan Mẹ nói lại một tiếng, đứng dậy đi vào phòng.
Nhan Tịch gật đầu đáp ứng, ngơ ngác nhìn cái chai trong tay.
Giống như cái mà Lâm Nhược Nhiên tặng vào sinh nhật lần trước, nó vẫn là cái chai miệng hẹp, muốn lấy hạc giấy ra thì phải đập vỡ cái chai rồi nhặt nó lên, quăng đi ném lại một lúc vẫn không thấy chữ.
Nhan Tích cầm cái chai bước vào phòng ngủ, đặt bên cạnh cái chai màu xanh tương tự, ngồi ở mép giường, nàng nhìn chằm chằm vào con hạc giấy trong lọ rồi thất thần một lúc.
Nhiên Nhiên, cậu nhất định phải hạnh phúc.
************************************************** *****************************
"Claire..."
Nhan Tịch bất đắc dĩ nhìn Claire.
"Thật sự không cần mang nhiều như vậy, chỉ cần có lòng là được rồi."
Đã ở siêu thị được một tiếng rồi, Claire muốn dọn hết siêu thị về nhà sao...!
"Ừm, em nói dì thích ăn trái cây, nên đi mua dưa hấu đi."
"...!cái kia không được."
"Ân, hay mua một giỏ trái cây."
"Claire..."
Nhan Tịch giơ tay vẫy vẫy trước mặt Claire, Claire nghiêng đầu bỏ qua trò nghịch ngợm của nàng, cô chọn một giỏ trái cây tươi cho vào giỏ hàng đầy ắp.
"Bây giờ đi được chưa?"
Nhan Tịch thở dài, Claire cau mày, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Sắp xong rồi."
"..."
Quăng đống đồ đạc trong giỏ hàng lên xe, Nhan Tịch gần như ngã lăn ra, uể oải dựa vào ghế phụ nhìn Claire.
Hôm nay Claire mặc một chiếc váy rất thanh lịch, bên trong mặc một chiếc áo len đan màu trắng trơn đơn giản, bên ngoài là chiếc váy vải tuyn, bộ quần áo được thêu bằng chỉ lụa màu nâu sẫm.
Sợi tơ lụa thêu hoa mận nở rộ, kéo dài từ váy đến eo, thắt lưng ôm chặt lấy eo, lộ ra dáng người thanh mảnh, nhưng cũng tạo cho người ta một loại tao nhã, sang trọng.
Tóc xõa ra, không được xếp nếp như mọi khi, cả người nhìn vào...!
"Claire, nhìn chị có chút giống tiểu thư....."
"Ân, sắp xong rồi."
"..."
Nhan Tịch không nói nên lời, Claire hoàn toàn chìm đắm trong thế giới bé nhỏ của riêng mình.
Ai dạy cô xách giỏ đồ khổng lồ đi xem mắt mẹ vợ vậy?
"Claire..."
Nhan Tịch liếm môi nhìn cô.
"Ân?"
Claire nghiêng đầu nhìn nàng.
"Cherry...!chị ấy có biết chị sắp gặp mẹ em không."
"Biết, tối hôm qua gọi điện thoại tôi