Có một truyền thuyết cho rằng, bên ngoài Địa Cầu, trong tinh không vẫn luôn tồn tại sự sống. Chỉ có điều, từ xưa đến nay, những bí ẩn trong vũ trụ bao la không một ai có thể khám phá.
Lúc này, tại một nơi cách xa Địa Cầu vô tận, trong một căn phòng được bày trí đơn sơ, trên chiếc giường nhỏ là một người thanh niên, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Hắn tuổi chừng mười tám, môi hồng da trắng, anh tuấn bất phàm. Thế nhưng, nụ cười ẩn hiện trên gương mặt lại lộ ra bộ dáng vẻ của một kẻ lưu manh.
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng mí mắt người thanh niên khẽ động, khó khăn một thoáng mới chậm rãi mở ra. Đôi mắt đen láy đảo vài vòng, sau đó khẽ cựa người ngồi dậy, ngó nghiêng xung quanh một hồi, lại kiểm tra thân thể kỹ càng. Lâu sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Con bà nó! Hoá ra chỉ là một giấc mơ, vậy mà hù ta sợ muốn chết!”
Lại nói, người thanh niên này là Võ Thiện Nhân, vốn xuất thân từ Địa Cầu. Cha mẹ đặt cho cái tên Võ Thiện Nhân với mong muốn sau này hắn trở thành người lương thiện. Ấy vậy mà số phận trớ trêu, khi mới lên bảy tuổi thì cha mẹ qua đời. Không còn người thân thích, không có ai dạy bảo, vậy là hắn đi theo đám du côn, chuyên phá làng phá xóm. Lăn qua lăn lại mấy năm, rốt cuộc hắn trở thành “Lão Đại”, cầm đầu một đám thành phần bất hảo, trộm gà, bắt chó…
Dân làng Vũ Đại khi nhắc đến cái tên Võ Thiện Nhân thì ai nấy đều ám ảnh, run rẩy như cầy sấy. Đến khi không chịu nổi, họ bí mật bàn nhau tìm cách tống khứ hắn đi khỏi đây. Cuối cùng, vị trưởng làng và vài lão nhân đành đến gặp Võ Thiện Nhân, khuyên hắn thoát ly, đi tìm chân trời mới, xây dựng công danh sự nghiệp. Lại còn hết lời tán tụng hắn là người thông minh, rồng trong loài người, nếu ở mãi cái xó xỉnh này thì quả là lãng phí tài năng.
Thấy Võ Thiện Nhân có vẻ lưỡng lự, bọn họ liền đồng thanh ứng tiếng, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều phun ra hết, nói đến sùi cả bọt mép.
“Thiện Nhân à, ngươi là người thông minh. Ta tin rằng, ở bất kỳ đâu ngươi cũng sẽ toả sáng rực rỡ.”
“Con chim lớn thì cần giang rộng đôi cánh bay lên bầu trời. Thiện Nhân à, đừng để chúng ta phải thất vọng.”
“Ngươi cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, hãy đi tìm cho mình một người vợ xinh đẹp, tài năng.”
Võ Thiện Nhân nghe bùi tai, trong lòng khoan khoái hưởng thụ tư vị này, thấy mọi người nhiệt tình ủng hộ, bèn đứng dậy ưỡn ngực nói: “Đúng vậy, ta cần phải xông pha giang hồ, dương danh thiên hạ.”
Ngày hắn đi, dân làng đều mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt tuyệt nhiên không tỏ rõ thái độ, chỉ mang dáng vẻ tiếc nuối và cầu chúc hắn lên đường bình an.
Võ Thiện Nhân cảm thấy mọi người đối xử với mình quá tốt, cảm động nói: “Ta đi rồi các người nhớ giữ gìn sức khoẻ!”
“Thiện Nhân, ngươi là nhân tài xưa nay khó ai bì kịp. Nếu đã đi thì… đừng quay đầu lại. Bởi vì… Khụ… khụ… Chúng ta sợ không nỡ để ngươi đi.” Câu nói này, vị trưởng làng phải tập đi tập lại ba ngày ba đêm nhưng vẫn khó có thể phát ra trôi chảy.
Khi bóng dáng Võ Thiện Nhân vừa khuất dạng, trưởng làng liền lập tức sai người mổ trâu giết bò ăn mừng, hò reo nhảy múa, âm thanh huyên náo khắp vùng.
“Cái tên trời đánh đó đi thật rồi sao?”
“Tạ ơn trời Phật! Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này. Nào nào, cùng nhau mở tiệc…”
“Mẹ kiếp! Hắn mà ở lại đây vài năm nữa, chắc ta phát điên lên mất.”
“Từ hôm nay ta sẽ năng làm việc thiện, mong là ôn thần đã đi thì đừng quay trở lại.”
“Võ Thiện Nhân…! Ta khinh, hắn phải là Võ Ác Nhân mới đúng!”
Võ Thiện Nhân đi xa một đoạn, bên tai nghe những tràng âm thanh kỳ lạ vọng đến, sắc mặt hơi ngượng ngùng, chần chừ một thoáng mới buồn bã bảo: “Ài… Không cần xúc động, không cần nhớ ta, nhất định ta sẽ dành thời gian về thăm mọi người.”
Lâu sau, hắn lại ngửa mặt lên cảm thán: “Ôi, cũng bởi ta là người sống tình nghĩa, có trước có sau, đi đâu cũng được mọi người yêu