Hai hôm sau, vào buổi sáng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Võ Thiện Nhân liền quyết định sẽ mang số nội đan linh thú đến đến Thông Thương Phong đổi lấy linh thạch, sẵn tiện mua sắm một số vật phẩm cần thiết.
Võ Thiện Nhân phỏng đoán qua hai ngày có lẽ tình trạng thương thế của Thích Thật Thà đã hồi phục nhiều nên có ý muốn rủ hắn đi chung một chuyến.
Sau khi thu xếp đồ đạc, Võ Thiện Nhân lập tức rời khỏi động phủ của mình, chạy sang gõ cửa động phủ một trăm sáu mươi của Thích Thật Thà.
Đợi một lúc, tấm màn sáng bảo hộ biến mất, từ bên trong động phủ, bỗng bước ra một thân hình mềm mại, là một nữ sinh, trên mình có mặc đồng phục của Hưng Yên Phong, tuổi độ mười tám, nước da trắng trẻo xinh đẹp, hai mắt to tròn, thực là một tiểu cô nương hết sức đáng yêu.
Võ Thiện Nhân thoáng giật mình, không kịp nghĩ nhiều vội nói ngay: “Ủa! Thật là ngại quá, ta đi nhầm động phủ.”
Đang định xoay lưng quay đi, chợt hắn khựng người lại, thần tình nghi hoặc bảo: “Khoan đã! Rõ ràng đây chính là số một trăm sáu mươi mà?”
Đúng lúc này, bỗng nghe một giọng nói trong trẻo cất lên: “Sư huynh là Võ Thiện Nhân đúng không?”
Nghe tiểu cô nương nhắc đến tên mình, Võ Thiện Nhân nghĩ thầm: “Ồ! Danh tiếng của ta đã vang xa đến vậy sao? Ngay cả tiểu cô nương này cũng biết đến?”
Hắn cười toét miệng vui vẻ, hướng đến tiểu cô nương, hỏi: “Ta chính là Võ Thiện Nhân.
Còn nàng là ai? Tại sao lại ở trong động phủ này?”
Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, thành thật đáp: “Muội là bạn của Thích Thật Thà.
Trước nay vẫn nghe hắn nhắc đến Thiện Nhân sư huynh.
Hôm nay mới có dịp được gặp mặt.
Hi hi…”
Võ Thiện Nhân tròn mắt ngạc nhiên: “Ồ! Hoá ra là người quen của Thích Thật Thà?”
Trong khi hắn còn đang nghi hoặc thì ngay phía sau tiểu cô nương, cái đầu của Thích Thật Thà thò ra, ngó nghiêng quan sát, trông thấy Võ Thiện Nhân, hắn liền nhe răng cười hớn hở: “A! Xin chào người anh em! Mới sáng sớm mà đã có chuyện tìm ta sao?”
Nhìn thấy bản mặt của Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân mắt tròn mắt dẹt, chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Vốn rất hiểu bản tính háo sắc của người huynh đệ này, trong lòng Võ Thiện Nhân bất chợt dâng lên một suy nghĩ đen tối: “Không lẽ, đêm qua hai người bọn họ ở chung một chỗ?”
Ngoài mặt, Võ Thiện Nhân tỏ vẻ tươi tỉnh, cười nói: “Ta dự định đi Thông Thương Phong một chuyến nên muốn rủ ngươi theo cùng.”
Nghe vậy, Thích Thật Thà nhảy xổ ra vui vẻ nói: “Không thành vấn đề! Vậy chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Võ Thiện Nhân tò mò nhìn hắn, truy hỏi: “Khoan đã! Ngươi còn chưa giới thiệu tiểu cô nương này là ai?”
Thích Thật Thà lấy tay gãi gãi đầu, cười khì khì, nói: “Ha ha… Đây chính là người bằng hữu của ta mới quen gần đây, họ Đặng, tên gọi là Thu Thảo.
Hai hôm trước nàng có nhiệm vụ phải ra ngoài, cũng vừa mới về trong đêm qua.
Hiện nàng đang ở động phủ số tám trăm lẻ hai.”
Đồng thời hắn quay sang Đặng Thu Thảo, nhiệt tình giới thiệu: “Còn đây là Võ Thiện Nhân, người huynh đệ tốt mà ta vẫn thường kể cho nàng nghe đó.
Người huynh đệ của ta vô cùng lợi hại, hiện tu vi của hắn đã là Tướng Cấp sơ kỳ.”
Trong cuộc trò chuyện cách đây hai ngày, Thích Thật Thà có nhắc đến lý do xung đột với Phục Minh Hội là vì bênh vực một người bằng hữu, xem ra người bằng hữu đó chính là Thu Thảo rồi.
Võ Thiện Nhân thần thức lướt qua, phát hiện Thu Thảo hiện tu vi Nhân Vực cấp mười bốn.
Thu Thảo hé miệng cười duyên, vô tình để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu: “Hi hi! Thu Thảo xin ra mắt Thiện