Nghe Võ Thiện Nhân khiêu khích, Châu Đăng Khoa cười gằn một tiếng, phất tay quát: “Dàn trận!”
Ngay sau mệnh lệnh của hắn, đoàn đội thành viên Phục Minh Hội đột nhiên di chuyển theo hình cánh cung, chia thành năm nhóm riêng biệt, tư thế giương cung bạt kiếm, sẵn sàng trợ chiến.
Thanh thế này không tệ, nhưng đem so với mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng ngày trước thì còn thua kém xa.
Tuy nhiên, Võ Thiện Nhân vẫn cẩn thận điều chỉnh lại chân linh khí, linh lực sung mãn có thể điều động bất kỳ lúc nào.
Mặt khác, tinh thần lực cũng luôn được phóng xuất, kiểm soát mọi diễn biến trong phạm vi hai mươi trượng quanh mình.
Bỗng nghe Châu Đăng Khoa quát: “Võ Thiện Nhân! Hãy đỡ thử một đòn của ta!”
Liền đó, Châu Đăng Khoa tiến hành thi triển linh thuật, là một bộ quyền thuật hệ mộc, tên gọi Dã Cẩu Quyền, quyền trảo mạnh mẽ, cực kỳ dứt khoát, cương mãnh.
Nhưng tiếc rằng trong tay Võ Thiện Nhân chính là Long Hổ Thần Quyền, một bộ quyền thuật đỉnh cấp.
Vậy nên trong mắt hắn, Dã Cẩu Quyền căn bản không đáng một xu.
Võ Thiện Nhân cũng sớm nhìn ra thâm ý của Châu Đăng Khoa, bật cười ha hả: “Quyền thuật hệ mộc? Muốn khắc chế Thương Long Động Thiên của ta sao? Không dễ dàng vậy đâu con trai!”
Châu Đăng Khoa sử dụng một bộ linh thuật hệ mộc, nếu Võ Thiện Nhân đánh Long Hổ Thần Quyền theo hệ thổ như lúc công phá Băng Sương thì sẽ có phần thua thiệt so với đối phương.
Ngược lại, nếu chuyển qua hệ kim nhằm khắc mộc thì lại để lộ thông tin trong người có nhiều hơn ba loại linh mạch.
Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp công khai chuyện này.
Do đó, Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng đưa ra quyết định, trong đan điền, chân linh khí chuyển hoá một màu đỏ, đồng thời, thức thứ hai, Bá Vương Lâm Thế theo hệ hoả lập tức khởi động.
“Long Hổ Thần Quyền, thức thứ hai, Bá Vương Lâm Thế.”
Quyền đối quyền.
“Đùng.”
“Đùng.”
Hai luồng linh lực, một xanh, một đỏ lao vào nhau, cảnh tượng trông có phần ngoạn mục.
Không khí bị một phen chấn động.
Lấy trung tâm cuộc chiến, trong phạm vi ba mươi thước, bùng nổ những hồi âm thanh kịch liệt.
Đứng bên ngoài quan sát, đám môn sinh hàng Nhân Vực đều cảm thấy một áp lực khủng khiếp.
“Phanh.”
Khi đầu quyền vừa va chạm, ánh mắt Châu Đăng Khoa trở nên hoảng hốt, cảm giác toàn thân như bị người khác nhấc bổng lên, nhúng vào một vò nước sôi, khí huyết trong người kêu ùng ục, vô cùng khó chịu.
Cho rằng chiêu Bá Vương Lâm Thế và Thương Long Động Thiên là hai bộ linh thuật khác nhau, Châu Đăng Khoa kinh hãi la lớn: “Quyền thuật hệ hoả? Tại sao có thể chứ? Không phải ngươi đã tu luyện một bộ quyền thuật hệ thổ hay sao?”
Cùng lúc có thể tu luyện thành công hai bộ quyền thuật khác hệ, điều này thực sự là vô cùng khó.
Chưa kể đến Mộc Hồn Toả Trận, Hoả Diễm Bạo Thạch, lại thêm Đẩu Chuyển Tinh Di và Phong Quyển Tàn Vân.
Có thể nói, chiêu số trong tay Võ Thiện Nhân biến hoá liên tục vô cùng vô tận, không cái nào giống cái nào, khiến cho Châu Đăng Khoa phải choáng mày hoa mắt.
Võ Thiện Nhân không dư hơi để giải thích, chỉ cười đắc ý bảo: “Hắc hắc… Ta rảnh rỗi nên thích tu luyện nhiều loại linh thuật khác nhau.
Con trai có muốn học không?”
So về linh lực, Võ Thiện Nhân vốn sở hữu linh mạch hoàn mỹ, còn Châu Đăng Khoa chỉ là một linh giả song hệ thì làm sao sánh bằng.
Tuy tu vi của hắn là Tướng Cấp trung kỳ, nhưng trong mắt của Võ Thiện Nhân hoàn toàn không có sức uy hiếp nào hết.
Châu Đăng Khoa cảm giác linh lực của bản thân đang bị nguồn hoả linh lực của đối phương ăn mòn, vội vàng bắn giật lùi