Châu đại trưởng lão thần sắc như thường, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, bỗng cất giọng nói: “Ngươi là Trần Công Minh đúng không?”
Không ngờ ngay cả Châu đại trưởng lão cũng biết đến tên mình, Trần Công Minh vui mừng, chỉnh trang lại y phục, bước lại gần cung kính đáp: “Đệ tử Trần Công Minh, môn sinh trên Hưng Yên Phong.
Xin vấn an Châu đại trưởng lão!”
Nhưng trái với mong đợi của hắn, có vẻ Lê Châu chỉ thuận miệng hỏi vậy, không thèm để ý đến nữa, đoạn quay sang Trần Mông, hỏi: “Trần Mông, ngươi không ở Linh Đan Phong tu luyện, chạy đến đây làm gì?”
Châu đại trưởng lão gọi đích danh, Trần Mông biết không thể né tránh, vội vàng ứng đáp: “Bẩm đại trưởng lão! Đệ tử đến Thông Thương Các mua sắm một số vật phẩm, chỉ tình cờ đi ngang qua đây.”
Châu đại trưởng lão hai tay chắp để đằng sau, sắc giọng bỗng trở nên nghiêm trọng, nói: “Ngươi tuy có thân phận là đường chủ nhưng sự vụ trên Thông Thương Phong thì không đến lượt ngươi quản.
Vừa rồi ta thấy ngươi xuống tay cũng tàn nhẫn thật đó! Nếu ta đến chậm một bước, có lẽ đứa nhỏ này đã mất mạng rồi.”
Đứng trước một tồn tại trong tứ đại trưởng lão, Trần Mông chỉ biết cúi đầu, kiên trì nói: “Vì tình huống cấp bách nên đệ tử mới nhất thời nóng vội.
Xin đại trưởng lão minh giám!”
Trò vặt vãnh của Trần Mông làm sao thoát được cặp mắt tinh tường của Lê Châu, một Thần Cấp cường giả hàng thật giá thật.
Hắn đột nhiên quát lớn: “Câm miệng! Ngươi còn dám lươn lẹo trước mặt ta sao?”
Dứt lời, từ trên người của Châu đại trưởng lão, một nguồn bá khí hùng hậu của Thần Cấp cường giả bạo tuôn.
Không gian xung quanh Trần Mông đông cứng.
Trái tim hắn đập dồn dập liên hồi.
Ngay cả linh lực trong người cũng mất kiểm soát, tựa hồ muốn túa cả ra ngoài.
Áp lực phủ xuống là vô cùng khủng bố, giống như thiên uy, khiến cho Trần Mông toàn thân run rẩy, không tự chủ được quỳ sụp xuống đất.
Đứng trước tồn tại Thần Cấp cường giả thì Vương Cấp hậu kỳ cũng chỉ như con kiến hôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Chứng kiến Châu đại trưởng lão phát uy, Võ Thiện Nhân trong lòng vô cùng thoải mái, thò đầu nhìn Trần Mông bằng ánh mắt hả hê, thầm mắng: “Cho đáng kiếp nhà ngươi! Ai bảo dám ăn hiếp ta!”
Đôi mắt láo liên của hắn thoáng động, đang định cáo mượn oai hùm, lên lớp một phen thì bỗng nhận được truyền âm của Châu đại trưởng lão: “Đứng im đó! Không được làm loạn.”
Nghe ngữ khí của Châu đại trưởng lão, Võ Thiện Nhân rụt đầu thè lưỡi, đành thành thật đứng yên tại trận, trên mặt tỏ vẻ uỷ khuất khôn tả.
Chỉ qua vài nhịp nhở, sắc mặt Trần Mông đã trắng bệch như tờ giấy, hoảng hốt la lên: “Đại trưởng lão xin bớt giận!”
Dẫu sao Trần Mông cũng có thân phận là đường chủ, vì vậy vẫn nên giữ cho hắn chút thể diện.
Châu đại trưởng lão liền thu lại bá khí, nói: “Hừ! Nể mặt Khôi sư huynh ta sẽ không truy cứu chuyện này.
Nếu còn tái phạm, đừng trách ta vô tình.”
Vừa hết câu, Châu đại trưởng lão liền vung tay, mang theo Võ Thiện Nhân rời khỏi nơi đây, bay về hướng Hưng Yên Phong.
Đợi cho bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, Gia Bảo trưởng lão mới dám thở mạnh một hơi, quay đầu nói với đám thuộc hạ: “Các ngươi mau lập tức xử lý gọn gàng nơi này cho ta.”
Kế đến, ánh mắt của hắn lướt nhìn qua Trần Mông, truyền âm một câu rồi bỏ đi ngay: “Trần Mông! Lần này ngươi hại chết lão phu rồi! Những gì ngươi cam kết trước đó nếu không thực hiện thì đừng trách lão phu trở mặt.”
Trần Công Minh nhìn bóng lưng của Trần Mông, suy nghĩ một chút bỗng nói: “Đại ca! Chúng ta có nên âm thầm cho người động thủ với Võ Thiện Nhân?”
Đang điên