Nghe Võ Thiện Nhân thừa nhận, Chu Bạch Cẩu hơi sững sờ một chút.
Thật không ngờ thần tượng trong lòng mình lại có khí chất bất phàm đến như vậy.
Hắn vội vàng chắp tay, cúi đầu nói: “Tiểu nhân là Chu Bạch Cẩu.
Xin bái kiến đại nhân.”
Rõ ràng trong cách xưng hô của Chu Bạch Cẩu có sự thay đổi rất lớn.
Không phải là bằng vai phải lứa “sư huynh”, “sư đệ” như trước, mà trở thành “đại nhân”, “tiểu nhân”.
Điều đó chứng tỏ trong mắt hắn, hình ảnh của Võ Thiện Nhân đã cao hơn một bậc.
Một người thông minh như Võ Thiện Nhân tất nhiên cũng nhận ra chuyện ấy.
Hắn liền đỡ Chu Bạch Cẩu dậy, dùng thái độ ôn hoà hỏi: “Chu Bạch Cẩu! Khi ta vừa mới xuất hiện có nghe ngươi hò hét câu gì đó? Ta nghe cảm thấy hơi nhỏ tiếng một chút!”
Chu Bạch Cẩu không hiểu ý tứ, len lén nhìn sắc mặt của Võ Thiện Nhân, thấy trong ánh mắt hắn như đang cổ vũ, khích lệ mình.
Suy nghĩ một chút, Chu Bạch Cẩu hiểu ra được thâm ý của Võ Thiện Nhân, liền ngoác mồm thật rộng, gào toáng lên: “Mọi người, mau lại đây! Chính là Võ Thiện Nhân đại nhân.
Người đã xuất hiện rồi!”
Âm thanh chói cả lỗ tai, ngay cả Võ Thiện Nhân cũng bị làm cho giật mình.
Cơ mà trong lòng hắn lại vui vẻ như hoa nở, ngoài miệng cười đáp rõ to: “A ha ha… Đúng vậy! Ta chính là Võ Thiện Nhân!”
Đứng trước màn tuồng chèo này, Thích Thật Thà mắt tròn mắt dẹt, thầm khinh bỉ một phen: “Con bà nó! Hắn quả nhiên mày dày vô sỉ hơn cả ta.
Thật là lưu manh, giảo hoạt quá đi mất!”
Thực tình thì đám môn sinh có mặt ở đây mới chỉ nghe qua lời kể của nhân chứng trên Thông Thương Phong, đều chưa từng gặp Võ Thiện Nhân ngoài đời.
Lúc này, cả đám bị tiếng hét của Chu Bạch Cẩu thu hút, sau đó, chính tai nghe Võ Thiện Nhân lên tiếng xác nhận thì hết sức vui mừng, nhanh nhanh chóng chóng phóng qua hướng bên đó.
Đến gần, quan sát kỹ càng, một nam sinh giọng lanh lảnh nói: “Không sai! Theo như miêu tả thì đúng là Thiện Nhân sư huynh rồi.”
Kế đó, mọi người tranh giành nhau đánh tiếng, nam có, nữ có, không khí thật vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu đệ Văn Cường, xin ra mắt Thiện Nhân sư huynh.”
“Thiện Nhân sư huynh! Tiểu đệ là Lục Cung, xin đa tạ Thiện Nhân sư huynh đã đòi lại công bằng cho mọi người.”
“Tiểu đệ là Minh Vân, ở đây có một chút quà gặp mặt, mong sư huynh nhận lấy.”
“Thiện Nhân sư huynh! Hai ngàn linh thạch này là chút lòng thành của tiểu đệ.
Mong sư huynh không chê cười!”
“…”
Trở thành nhân vật chính thu hút mọi sự chú ý, bên tai không ngừng vang lên một câu “Thiện Nhân sư huynh”, hai câu “Thiện Nhân sư huynh”, Võ Thiện Nhân cảm thấy từ khi cha sinh mẹ để đến nay, đây chính là lần oai phong nhất trong đời của mình.
Nhìn đống quà cáp xanh xanh đỏ đỏ, hai mắt Võ Thiện Nhân rực sáng như đuốc, đang định vươn tay đón nhận nhưng chợt suy nghĩ nếu làm vậy thì thật là thô tục, e rằng sẽ vô tình phá hỏng mất hình tượng thanh cao, đẹp đẽ trong lòng mọi người mất.
Tay chân thực tình rất ngứa ngáy, song trên miệng Võ Thiện Nhân vẫn nói cứng bảo: “Ô hay, đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì? Mọi người đừng dừng… À không phải, ý ta là đừng làm vậy… Ta ngại lắm…”
Cái miệng mắm muối của hắn thiếu chút nữa thì tuôn ra “mọi người đừng dừng lại” rồi, cũng may là kịp thời chữa cháy.
Vừa muốn nhận quà, vừa muốn giữ được hình tượng của mình xem ra là rất khó.
Đang đau đầu suy tính nên làm thế nào cho phải, Võ Thiện Nhân bỗng thấy Chu Bạch Cẩu nhón chân tiến lên.
Kế đến, hắn đi một vòng lớn, thu thập toàn bộ số quà trên tay mọi người.
Cuối cùng, Chu Bạch Cẩu đem bỏ toàn bộ vào một bọc to tướng, mang đặt trước mặt Võ Thiện Nhân, cười nói: “Đại nhân, ở đây là chút