Ngẫm đến chuyện con gà, Võ Thiện Nhân vừa tức vừa buồn cười, không ngờ cuối cùng bị nó chơi cho một vố nặng như vậy.
“Cũng may là ta nhanh chân, chỉ cần chậm một chút là sẽ bị bắt lại, thì hậu hoạ khôn lường.”
Võ Thiện Nhân lo lắng đám người kia sẽ đi tố cáo, Thánh Viện điều tra thì mọi chuyện bung bét hét. Biết là không thể ở đây được nữa, vì vậy, hắn liền chạy một mạch về đình viện, đóng chặt cửa, quyết tâm không bước chân ra ngoài.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Võ Thiện Nhân ở lỳ trong phòng.
Đến ngày thứ ba, Võ Thiện Nhân mới lò dò ra ngoài nghe ngóng động tĩnh. Hắn lân la hỏi thăm vài người, thấy mọi chuyện đều bình thường, cuối cùng yên tâm vững dạ.
Nghĩ đến tên công tử nhà giàu Thích Thật Thà, trong lòng Võ Thiện Nhân có phần áy náy.
“Không biết gã họ Thích có trốn thoát không? Mà thôi, chẳng nên nghĩ nhiều. Hắn dù có bị bắt thì cũng không đáng ngại. Trong tay hắn có tiền, có chuyện gì mà không giải quyết được?”
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ nửa buổi, Võ Thiện Nhân mới thoát ra khỏi mớ bòng bong trong đầu. Lúc này, hắn liền truyền âm liên lạc với lão Kim.
Vừa xuất hiện, lão Kim đã lên tiếng quở trách: “Ài… Nhóc con ngươi bản tính không thay đổi chút nào. Chuyện gì cũng dám làm! Bây giờ ngươi đã là linh giả rồi, không còn là đứa nhóc lông bông như hồi còn ở làng Vũ Đại nữa đâu.”
Võ Thiện Nhân cười ngượng ngùng, khẽ đáp: “Chỉ là, chiều theo ý kiến của người hâm mộ thôi. Lần sau ta nhất định sẽ… À không có lần sau, không có lần sau…”
Chuyến này tuy có chút nguy hiểm nhưng thu hoạch không tệ. Ngoài gốc Thất Diệp Thảo mà lão Kim coi trọng, còn có chiếc hộp đựng hai ngàn linh thạch.
Khác với tiền tệ lưu hành ở Địa Cầu, tại các hành tinh giống như Đông Hoà Tinh, mọi người đều trao đổi hàng hóa với nhau bởi một thứ gọi là linh thạch.
Linh thạch vốn là một loại khoáng thạch, tồn tại trong tự nhiên, bản thân nó tràn ngập thiên địa linh khí, đối với người tu luyện có tác dụng cực lớn.
Linh thạch sau quá trình sàng lọc tạp chất sẽ được gia công theo hình dáng nhất định, kích thước to bằng đầu ngón tay cái.
Linh giả khi tu luyện có thể tiến hành thu nạp nguồn linh khí tồn tại trong linh thạch, đẩy nhanh quá trình tiến cấp. Tuy nhiên, phương pháp này chỉ áp dụng cho cảnh giới Nhân Vực, từ Tướng Cấp trở lên công hiệu rất nhỏ. Mà chỉ có con nhà quyền quý, giàu nứt đố đổ vách mới dám sử dụng kiểu tu luyện phá của này.
Quan trọng nhất, linh thạch có công dụng làm nguyên liệu để chế tạo linh bảo, linh cụ và linh trận. Cho nên, linh thạch trở thành thứ quan trọng bậc nhất tại các hành tinh, có giá trị rất cao.
Điều đặc biệt cuối cùng, linh thạch có chứa các nguyên tố nằm trong Ngũ đại thuộc tính bao gồm kim, mộc, hỏa, thủy, thổ nên sinh ra màu sắc tương ứng. Ví dụ như mộc linh thạch có màu xanh, hỏa linh thạch có màu đỏ, thổ linh thạch có màu vàng…
Chiếc hộp lấy từ tay Thích Thật Thà quả nhiên có chứa hai ngàn linh thạch, đủ loại màu sắc.
Nhớ đến chiếc túi thơm kỳ lạ kia, Võ Thiện Nhân liền dò hỏi lão Kim thì biết được đích xác đó là một kiện linh bảo không gian, tuy chỉ xếp vào hàng hạ đẳng nhưng giá trị xa xỉ, nghe nói đến cả vạn linh thạch.
Đúng như trên gọi, bên trong linh bảo không gian có một không gian riêng biệt, giống như rương chứa đồ, khi đã nhận chủ thì những người khác căn bản không thể mở ra, tuyệt đối là nơi cất giữ kho tàng tốt nhất.
Nhìn thấy vẻ thèm thuồng hiển lộ trên mặt Võ Thiện Nhân, lão Kim liền bật mí: “Nhóc con không cần ghen tị! Ngũ Hành Giới Chỉ là linh bảo hoàn mỹ, bên trong có không gian riêng. Chỉ cần ngươi tu luyện đến Nhân Vực cấp năm liền có thể sử dụng.”
Võ Thiện Nhân nghe vậy vô cùng mong chờ, chỉ hận bản thân không thể nhanh chóng tiến cấp.
“Đúng rồi, còn gốc Thất Diệp Thảo thì sao đây?” Võ Thiện Nhân tò mò hỏi.
“Đây không phải là Thất Diệp Thảo mà là Thất Tâm Thảo. Chẳng qua hình dạng của chúng rất giống nhau. Phương pháp phân biệt là khi truyền linh lực vào, trên mỗi lá sẽ xuất hiện một chấm đỏ. Điều này không phải ai cũng biết đâu. Khà khà…!” Lão Kim cười đáp.