Chỉ trong vòng mười ngày, hai thầy trò Võ Thiện Nhân đã quét ngang khu vực động phủ hạ cấp.
Lúc này, số lượng nữ sinh ái mộ hắn đã lên đến hơn hai trăm và vẫn đang không ngừng tăng lên.
Hành động của Võ Thiện Nhân có vẻ đã động chạm vào lòng tự tôn của đám nam sinh, khiến cho bọn họ trở nên oán hận, bắt đầu có những lời bàn tán không hay về hắn.
“Võ Thiện Nhân muốn làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn định cướp đoạt hết nữ sinh trên Hưng Yên Phong về động phủ của mình sao?”
“Con mẹ nó! Như Quỳnh yêu dấu của ta, mới hôm qua còn luôn miệng khen hắn đẹp trai, tốt bụng nữa.”
“Các ngươi biết Địch Phê ở động phủ chín trăm sáu mươi chín chứ? Nàng ta ngày nào cũng cố tình ăn mặc khiêu khích, õng a õng ẹo tìm đến hắn.
Thật khiến cho người ta chướng tai gai mắt.”
“Hoá ra hắn không chỉ hám danh thích lợi mà còn là một tên sắc lang.
Ta phải giết chết hắn!”
“Chúng ta không thể nhịn được nữa! Nếu cứ để hắn tiếp tục lộng hành chẳng phải biến chúng ta trở thành trò cười hay sao? Đến một ngày, mọi người sẽ nói trên Hưng Yên Phong chỉ có một mình Võ Thiện Nhân là nam nhân đó.”
“Đúng vậy! Võ Thiện Nhân thật quá đáng! Dù hắn có Châu đại trưởng lão chống lưng cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
“Đả đảo Võ Thiện Nhân!”
“Đả đảo Võ Thiện Nhân!”
“…”
Chỉ trong một ngày, đám nam sinh đã thương nghị được đối sách, quyết định kết thúc bế quan, cùng nhau túa hết ra ngoài, nếu Võ Thiện Nhân còn không chịu ngừng lại thì sẽ tìm hắn nói chuyện phải quấy, thậm chí có người còn rục rịch soạn thảo một lá đơn dày chục trang nhằm tố giác lên Thánh Viện.
Tình hình có dấu hiệu vượt ngoài tầm kiểm soát, không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, Võ Thiện Nhân từ vị trí anh hùng bỗng chốc biến thành tình địch trong mắt của đám nam sinh.
Nguồn tin tức này cũng may được Chu Bạch Cẩu kịp thời báo về cho Võ Thiện Nhân biết.
Nghe xong tin báo, Võ Thiện Nhân toát hết mồ hôi.
Hắn cảm thấy bản thân thực sự rất uỷ khuất.
Rõ ràng đây là bản lĩnh tán gái của hắn, nào có dùng mưu mẹo lừa lọc ai?
Trước làn sóng biểu tình phản đối, Võ Thiện Nhân đành buồn bã nhốt mình trong động phủ, không thò mặt ra ngoài nữa.
Qua thêm vài hôm, bỗng nhiên Võ Thiện Nhân nhận được một mệnh lệnh, là Thảo Linh đường chủ cho truyền gọi.
Võ Thiện Nhân có chút bất ngờ, không biết Thảo Linh đường chủ đột nhiên tìm mình là vì chuyện gì đây?
“Không lẽ đám nam sinh đã làm đơn tố cáo ta thật hay sao?”
Có điều, nghĩ đến mối quan hệ của mình và Thảo Linh đường chủ, Võ Thiện Nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn, không còn quá lo lắng nữa.
Địa điểm gặp mặt chính là động phủ của Thảo Linh đường chủ, thuộc phạm vi của Linh Bảo Phong.
Võ Thiện Nhân trước nay chưa từng đến Linh Bảo Phong nên không rành đường xá.
Cũng may là có Đỗ Quang đi trước dẫn đường, hắn chỉ việc nốt gót theo sau.
Dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống đến Linh Bảo Phong, hai người tiếp tục cưỡi linh bảo phi hành, bay thêm chừng nửa canh giờ.
Chẳng lâu sau, bất chợt trước mắt hiện ra một dải núi non xanh tươi, đẹp như tranh vẽ.
Võ Thiện Nhân chưa kịp nhìn ngắm, bên tai đã vang lên tiếng Đỗ Quang cười nói: “Thiện Nhân sư đệ, chúng ta đến nơi rồi.”
Nói đoạn, Đỗ Quang điều khiển linh bảo đáp xuống mặt đất.
Đợi cho Võ Thiện Nhân ổn định thân hình, hắn liền bảo: “Phía trước chính là động phủ của Thảo Linh đường chủ.
Thiện Nhân sư đệ hãy vào đi.”
Võ Thiện Nhân lấy làm lạ, liền hỏi: “Sư huynh không cùng đi với ta sao?”
Đỗ Quang vội lắc đầu đáp: “Đường chủ đã có