Thời gian tiếp theo, Võ Thiện Nhân dành hai ngày đi đến Tàng Thư Viện để tìm hiểu thêm một số thông tin cần thiết.
Mặt khác, hắn tranh thủ ghé qua Nội Các giao trả nhiệm vụ tiêu diệt Tiểu Hắc Cẩu.
Tuy chuyến đi vào Tây Nguyên chỉ thu thập được khoảng một trăm đầu Tiểu Hắc Cẩu, nhưng quy đổi ra cũng được gần hai trăm điểm cống hiến, dù ít dù nhiều thì đây đều là công sức cực khổ của mình, hắn cảm thấy không thể hoang phí.
Có một chuyện không thể không kể đến, chính là sự việc Trần Mông muốn thông qua Thảo Linh đường chủ để hoá giải ân oán đôi bên.
Nghĩ kỹ thì đúng là có chút kỳ lạ, từ ngày đó đến nay, Trần Công Minh bặt vô âm tín, không hề thấy xuất hiện.
Đột nhiên, đại ca của hắn là Trần Mông lại chủ động đứng ra hoàn trả kiện linh bảo trung đẳng Bích Thuỷ Thủ Trạc.
Chẳng lẽ trong đầu huynh đệ nhà này đang âm mưu chuyện gì?
Nhớ lại sự việc trong Tây Nguyên và trận đánh trên Thông Thương Phong, Võ Thiện Nhân nuốt không trôi được cục tức: “Huynh đệ cẩu tặc, khiến ta gần chết mà nói là hiểu lầm sao?”
Huống chi Võ Thiện Nhân tuyệt đối không tin những gì Trần Mông thể hiện.
Nếu thực sự có thành ý thì Trần Mông đã chủ động đến tìm mình.
Đằng này, Trần Mông lại muốn Thảo Linh đường chủ truyền tin, chẳng phải coi hắn không ra gì hay sao?
Dù không biết quỷ kế của Trần Mông là gì nhưng Võ Thiện Nhân là loại người có thù tất báo, bảo hắn bỏ qua dễ dàng như vậy à, còn khuya nhé!
Lại nói, mỗi lần nhớ đến thân thể tuyệt mỹ của Thảo Linh là Võ Thiện Nhân cảm thấy tiếc hùi hụi.
Miếng ngon dâng đến tận miệng vẫn không thể ăn, quả thực rất khó chịu.
Cơ mà biết làm sao được, tu vi của nàng cao hơn mình, hắn không thể không nhẫn nhịn.
Võ Thiện Nhân thầm hạ quyết tâm tu luyện, sớm ngày đột phá Vương Cấp cảnh giới, đến khi đó, hắn sẽ hiên ngang quay trở lại động phủ, bế nàng ta đặt lên giường, lột sạch đồ ra, cùng nhau chơi trò tập đánh vần ba ngày ba đêm, vậy chẳng phải là kích thích lắm sao?
Về việc Bích Thuỷ Thủ Trạc bị Thảo Linh thu hồi, Võ Thiện Nhân cũng không biết phải làm sao.
Theo hắn thấy thì có lẽ khi đó tâm trạng của nàng không được tốt nên mới làm vậy, mai này sẽ tìm cơ hội lấy lại sau.
Tạm gác những chuyện đó qua một bên, hiện nay, còn một vấn đề khiến Võ Thiện Nhân vô cùng đau đầu.
Sau nhiều đêm thức trắng, giằng xé, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, rốt cuộc, Võ Thiện Nhân đành phải nhắn gọi Chu Bạch Cẩu đến, kêu hắn đem trả lại số quà cáp đã nhận từ tay đám môn sinh dạo trước.
Trong lòng Võ Thiện Nhân như có dao cứa vào, cố nén nỗi đau, nói: “Ngươi hãy mang trả hết đi, nói với bọn họ rằng sau này ta sẽ không nhận bất kỳ thứ nào hết.
Đều là huynh đệ đồng môn, ta không muốn mọi người có suy nghĩ lệch lạc về ta.”
Hành động và lời nói lẫm liệt chính khí của Võ Thiện Nhân khiến Chu Bạch Cẩu cực kỳ kinh ngạc, liền cho rằng mọi người thực sự đã hiểu lầm thần tượng của mình.
Vậy là, chỉ mấy ngày sau, Chu Bạch Cẩu mang chuyện này lan truyền hết Hưng Yên Phong.
Ô, thế mà lại hay nha, cũng nhờ đó, hình ảnh của Võ Thiện Nhân trong mắt mọi người bỗng có chiều hướng thay đổi tích cực.
Không ít người còn cảm thấy có lỗi vì trước đó đã nghĩ oan cho hắn.
“Võ Thiện Nhân sư huynh đúng là đại nhân đại lượng, không trách chúng ta mà còn đem trả lại toàn bộ số quà cáp đã nhận.”
“Con mẹ nó! Là ai nói rằng Thiện Nhân sư huynh tham tiền tài hơn mạng chứ? Thật láo toét!”
“Có lẽ chúng ta đã hiểu lầm Thiện Nhân sư huynh.”
Nhưng cũng có một số người không hoàn toàn tin tưởng, lớn giọng phản bác: “Hừ! Ta thấy chưa chắc.
Có khi đây chỉ là chiêu trò mới của hắn mà thôi.”
Trong khi mọi người không ngừng bàn luận trái chiều về mình thì Võ Thiện Nhân đã sớm quyết định đóng