Đúng lúc đó, bỗng vẳng lại một tiếng hú, to như tiếng sấm, chấn động đại quảng trường.
Cả vạn môn sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn, thấy một làn khói xanh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong nháy mắt hóa thành một nam tử trung niên, trên mình mặc bộ y phục của trưởng lão nội viện.
Hắn cất tiếng sang sảng, thanh âm tựa hồ như tiếng chuông ngân, vang động khắp ngọn Ngũ Hành Phong.
“Đã đến giờ, yêu cầu toàn bộ môn sinh Hưng Yên Phong tham gia tranh đoạt Tân Vương lập tức báo danh, chuẩn bị tiến vào Ngũ Hành Trận.”
Quảng trường lập tức trở nên xao động, tuy Tân Vương còn chưa chính thức bắt đầu nhưng bầu không khí náo nhiệt đã đạt đến đỉnh điểm.
Ngay tức thì rất nhiều môn sinh Hưng Yên Phong đứng lên di chuyển về khu vực trung tâm của quảng trường.
Sau khi từ biệt người huynh đệ Thích Thật Thà, Thu Thảo muội và Chu Bạch Cẩu, Võ Thiện Nhân nhanh chóng dấn bước hòa vào dòng người.
Thời gian chưa đến một tuần trà, khu vực trung tâm đã chật kín môn sinh.
Dựa vào tu vi cảnh giới, bọn họ chủ động chia tách thành ba nhóm khác nhau, bao gồm Nhân Vực, Tướng Cấp và Vương Cấp.
Có thể nói những môn sinh đang đứng ở đây đều là hàng tinh anh trong lứa tân sinh năm nay.
Trong đó, Nhân Vực là đông đảo nhất, Tướng Cấp có hơn trăm người, riêng Vương Cấp thì lại rất ít ỏi, đếm đi đếm lại chỉ thấy có năm người.
Đứng ở một góc, Võ Thiện Nhân chú ý quan sát năm môn sinh tu vi Vương Cấp.
Năm người đều rất lạ mặt, bốn nam, một nữ.
Đáng nói là nữ sinh duy nhất trong nhóm này diện mạo đẹp như ngọc, mi mục như tranh vẽ, làn da trắng hơn sương tuyết, đẹp không sao tả xiết.
Nàng khoác trên mình một bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh lùng cao ngạo, khí tức trên người chập chờn ẩn hiện mang đến một cảm giác băng hàn thấu xương.
Vẻ đẹp của nàng giống như một báu vật khiến người ta say mê, dù biết là chết nhưng vẫn muốn lao đầu vào.
Võ Thiện Nhân chưa từng gặp nữ tử này, quay sang một gã nam sinh bên cạnh mình tươi cười hỏi: “Người anh em, ngươi xem nữ sinh mặc y phục màu đen kia là ai vậy?”
Gã nam sinh đó nhìn Võ Thiện Nhân bằng một ánh mắt khác thường, nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngươi không biết thật hay giả vờ? Đây chính là Hoàng Yến sư muội, đệ nhất hoa khôi Hưng Yên Phong ta đó!”
Hoàng Yến, cái tên này rất quen tai, hình như hắn đã nghe nhắc đến ở đâu đó rồi, chỉ là trong nhất thời không thể nhớ ra.
Thấy đám thí sinh đã tụ tập đông đủ, nam tử trung niên quét nhìn một lượt, nói: “Quy tắc giải đấu Tân Vương chắc các ngươi đều đã nắm rõ.
Đầu tiên là khảo nghiệm ngũ hành, mục đích chọn lấy mười sáu môn sinh vượt trận trong thời gian nhanh nhất.
Kế đó, mười sáu môn sinh sẽ tiếp tục lên đài tỉ thí, người chiến thắng cuối cùng sẽ chính thức trở thành Tân Vương thế hệ này.”
Ngừng lại một nhịp, nam tử trung niên nói tiếp: “Nếu đã rõ ràng thì tất cả lập tức xuất phát!”
Đầu tiên là năm người tu vi Vương Cấp tiến vào.
Khi bọn họ đến gần, cánh cửa đá màu trắng loé lên từng đạo hào quang nuốt chửng lấy từng người truyền tống vào không gian bên trong.
Sau hàng Vương Cấp đến lượt môn sinh hàng Tướng Cấp, hơn trăm người nhanh chân tiến vào.
Cứ như thế, cánh cửa đá màu trắng hào quang chớp động không ngừng, số lượng môn sinh tham gia Tân Vương trong thời gian ngắn vơi đi rất nhanh.
Chẳng bao lâu tới lượt Võ Thiện Nhân tiến vào Ngũ Hành Trận.
Hắn vừa bước đến, chưa kịp truyền tống bỗng cảm giác phía sau lưng như có ai đó đang lén lút dùng ánh mắt công kích mình.
Hắn quay đầu lại nhìn quanh, rất nhanh đã phát hiện ra Trần Công Minh cùng Châu Đăng Khoa chòng chọc hướng về mình.
Trong mắt Trần Công Minh dị quang chớp động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Trước động thái khiêu khích của đối phương, Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng đưa nắm tay lên, búng ra ngón giữa ngoắc ngoắc vài cái, trông thực vô cùng gợi đòn.
Đúng lúc bạch quang lóe lên, chỉ một thoáng thân hình hắn đã lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Trong khoảng nửa canh giờ, toàn bộ gần một ngàn ba trăm môn sinh tham