Một tràng âm thanh liên hồi vang lên, cùng với đó là tiếng la hét gào rống của Trần Công Minh.
“Bang.”
“Bang.”
Công kích điên cuồng dạng này khiến Cô Lâu Đao Thú thấy chán ghét muốn chết.
Nó liền tùy tiện giơ chân, đạp mạnh một phát bắn văng Trần Công Minh ra xa.
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra quá nhanh, khiến cho đám thành viên Phục Minh Hội sững sờ, không kịp phản ứng.
Chứng kiến cảnh tượng Trần Công Minh một thân máu me đầm đìa ai nấy đều kinh hãi khôn xiết, vội vàng chạy đến đón đỡ mấy đạo công kích của Cô Lâu Đao Thú, mặt khác nhanh chóng kéo Trần Công Minh lùi ra một khoảng.
Kế đến, Trần Công Minh lấy vội trong người ra một vốc linh đan, chẳng cần quan tâm loại nào với loại nào, quăng cả vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cô Lâu Đao Thú khệnh khạng bước đến, tựa hồ trong mắt nó đám người kia chẳng khác gì đàn kiến hôi.
Công kích của Cô Lâu Đao Thú không chút đình trệ, cái miệng còn “khặc khặc” cười, nom thân thể xấu xí kết hợp với bộ dáng lúc này quả thực không hợp chút nào.
Đám thành viên Phục Minh Hội tất nhiên nhận ra sự nguy hiểm của con linh thú này.
Hội chủ lại đang trong thời gian hồi phục, phó hội chủ là Châu Đăng Khoa đành hò hét ra lệnh cho mọi người xông cả lên vây cản Cô Lâu Đao Thú.
Chỉ là, sức tấn công của Nhân Vực, Tướng Cấp làm sao có thể đả thương Cô Lâu Đao Thú, một đầu linh thú cấp sáu đây? Châu Đăng Khoa yêu cầu bọn chúng ngăn cản thì có khác nào sai đi chịu chết.
Hai thanh loan đao trong tay Cô Lâu Đao Thú giống như lưỡi hái tử thần, nhẹ nhàng xào qua xào lại vài cái liền vọng vang những tiếng hét thê lương.
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“Sinh Mệnh Châu! Truyền tống!”
“…”
Thật xui xẻo cho đám môn sinh này, sợ rằng ngay cả một quả rắm của Cô Lâu Đao Thú cũng không đón đỡ nổi, huống hồ là bị nó dùng loan đao chém loạn.
Cũng may có Sinh Mệnh Châu nếu không thân thể đã bị phân thây mấy đoạn rồi.
Trong không gian, liên tiếp những hố đen xuất hiện, truyền tống đám thành viên Phục Minh Hội ra ngoài đại quảng trường.
“Bùng.”
“Bùng.”
“Khặc khặc… Đây là do các ngươi tự thân chuốc lấy mà thôi! Đừng có mà oán trách ta!” Ở đằng xa, Võ Thiện Nhân cười gian trá.
Lại nói, sau khi thành công dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, lúc này đang ẩn thân dưới lớp cát vàng.
Cô Lâu Đao Thú mạnh yếu thế nào Võ Thiện Nhân từng chứng kiến qua.
Cái đám ô hợp Phục Minh Hội này phỏng chừng chỉ cần một lát sẽ chẳng còn đứa nào cả.
Quan hệ giữa hắn và Phục Minh Hội vốn như nước với lửa nên cổ vũ rất nhiệt tình cho Cô Lâu Đao Thú: “Cô Lâu đại nhân, đánh hay lắm, đánh hay lắm…”
Quay trở lại phía bên kia, sau thời gian nghỉ ngơi, sắc mặt Trần Công Minh đã khá hơn nhiều, vết thương trên tay cũng được một tên thuộc hạ băng bó kỹ càng.
Có điều da thịt hao tổn nhất thời không cách nào hồi phục, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn muốn chết.
Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt Trần Công Minh biết mình không thể ngồi yên được.
Chỉ trong thời gian ngắn mà đã có mười mấy thành viên Phục Minh Hội bị ép phải dùng đến Sinh Mệnh Châu.
Nếu tiếp tục kéo dài như thế thì chẳng mấy chốc sẽ bị vỡ trận mất.
Trần Công Minh gấp gáp la lên: “Toàn quân nghe lệnh ta, mau sử dụng Thất Tinh Bắc Đẩu Trận!”
Đám môn sinh thấy Trần Công Minh lên tiếng chỉ huy thì vui mừng khôn xiết, lập tức theo lệnh chia thành bảy nhóm nhỏ, mỗi nhóm lại có bảy người, cầm đầu mỗi nhóm là một gã môn sinh tu vi Tướng Cấp, đứng vào những phương vị tuân theo hình thể của sao Bắc Đẩu.
Số còn lại tiếp tục quấn chặt lấy Cô Lâu Đao Thú.
Kế đó, Trần Công Minh nhảy vào trong trận, quát vang: “Kết trận!”
Lấy hắn làm trung tâm, linh lực của bảy nhóm người liền cấp tốc tuôn trào, theo một quỹ đạo kỳ dị xảo diệu hợp nhất, như trăm sông