Thế giới bên ngoài Ngũ Hành Trận.
Tính từ thời điểm Tân Vương khai cuộc đến bây giờ đã bước sang ngày thứ ba.
Trong các kỳ trước, thường thì đến ngày thứ bốn, thứ năm mới có kết quả.
Tuy nhiên cả một đại quảng trường vẫn vô cùng đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ, tiếng bàn luận rôm rả khắp mọi nơi.
Ở một vị trí gần khu vực trung tâm có hơn năm trăm môn sinh ôm mặt mày ủ rũ.
Nhìn lướt qua thì thấy đều là môn sinh tu vi hàng Nhân Vực, về phần Tướng Cấp lác đác xuất hiện có vài người.
Nói ra cũng thật tội nghiệp, bọn họ đều là những thí sinh xui xẻo bị đào thải ra ngoài Ngũ Hành Trận.
Lúc này đã là buổi trưa, Lê Châu đại trưởng lão an nhàn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở theo nhịp trống bụng đều đều thả ra, không rõ là đang ngủ hay vẫn còn thức tỉnh.
Phía sau, Thảo Linh đường chủ vẫn chú mục quan sát tình cảnh trên năm cánh cửa khổng lồ, thỉnh thoảng, đôi mày lá liễu khẽ động.
“Boong!”
Bất ngờ một tiếng chuông rúng động ngân vang, vọng thẳng đến Ngũ Hành Phong, kéo dài đủ chín hồi mới ngừng lại.
Mà cũng không chỉ trên Ngũ Hành Phong, ở tất cả các ngọn núi khác bên trong nội viện đều nghe được âm thanh đó.
Rất nhiều cao tầng Thánh Viện đột ngột la lên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Viện chủ Lý Phong là người đầu tiên có phản ứng, lão đứng phắt dậy, thần sắc biến đổi liên tục, lập tức nói: “Bốn vị sư đệ, sư muội cùng chư vị trưởng lão mau theo ta trở về Thánh Điện thương nghị.”
Thảo Linh đường chủ bị thái độ của viện chủ làm cho giật mình, đang định hỏi sư phụ thì chợt nghe một câu: “Linh nhi, hãy chú ý nơi này.
Thánh Viện có địch nhân tập kích.”
Sau đó không thấy bóng dáng Lê Châu đại trưởng lão đâu nữa.
Chư bị trưởng lão cũng tức tốc rời khỏi Ngũ Hành Phong, bay thẳng về hướng Thánh Điện.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, theo lệnh của viện chủ Lý Phong, lúc này tòa Thánh Điện tập trung đầy đủ tầng lớp cao giai Thánh Viện.
Ngay vị trí chủ tọa, viện chủ Lý Phong thần sắc vẫn uy nghi như thường lệ, chỉ là nếu để ý kỹ sẽ thấy đôi mắt lão thỉnh thoảng lóe lên tia quang mang kỳ lạ.
Một lát, từ bên ngoài tiến vào hai người, một béo một gầy, trên mình khoác bộ y phục dành riêng cho chức vị trưởng lão ngoại viện.
Nếu Võ Thiện Nhân có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra hai người, chính là Quân trưởng lão và Hoàng trưởng lão đến từ ngoại viện số tám.
Hai người bọn họ bước vội đến rồi quỳ rụp xuống, run rẩy bẩm báo: “Bẩm báo viện chủ, chúng thuộc hạ nhận được tin Vô Cực Tông đã tập trung một vạn binh lực ở ngoài Thăng Long Thành, dường như có ý đồ tấn công vào Thánh Viện ta.”
Vừa nghe tin này toàn thể đại điện liền rúng động.
Một số trưởng lão ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ, cố tình hỏi lại thật kỹ càng.
Bọn người Quân, Hoàng mồ hôi chảy ròng ròng, chắp tay thành khẩn lặp lại không sót một chữ.
Chính tai bọn họ khi nhận được tin này cũng không dám tin là sự thực.
“Tại sao lại có thể như vậy?”
“Vô Cực Tông vô cớ điều động quân đội ngay cửa ngõ Thánh Viện, nhất định là có âm mưu từ trước.”
“Không ổn rồi! Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Mọi người đừng nóng vội! Hãy kiên nhẫn chờ đợi xem tình hình cụ thể thế nào.”
Trong bầu không khí rối loạn, viện chủ Lý Phong nghiêm giọng quát: “Im lặng!”
Trước oai nghiêm của lão viện chủ, chư vị trưởng lão đều thu lại lời nói, thành thật đứng nguyên tại chỗ.
Qua thêm một tuần trà, bỗng lại có thêm một người bước vào đại điện, lần này là một lão nhân tóc điểm hoa râm, tu vi không ngờ đã đạt đến Thánh Cấp hậu kỳ.
Nom diện mạo của lão cũng rất quen mắt, hoá ra là lão nhân cai quản Linh Bảo Đường.
Lão nhân khấu đầu quỳ gối, hành lễ nói: “Đệ tử Văn Nô xin vấn an sư phụ và tứ đại trưởng lão!”
Lão nhân này tên gọi Văn Nô, là một trong số những đệ tử thân truyền thế hệ trước của viện chủ Lý Phong.
Văn Nô còn có một thân phận khác, đó là thủ lĩnh của Ám Tử Đường, chuyên phụ trách thu thập các nguồn tin tức cơ mật trên Đông Hoà Tinh.
Thường ngày lão ở Linh Bảo Đường để thuận tiện cho việc trao đổi thông tin từ bên ngoài vào nội viện.
Chuyện này ngoài viện chủ và tứ đại trưởng lão thì không ai hay biết.
Viện chủ Lý Phong sắc mặt hoà hoãn nhìn đệ tử của mình, nói: “Nô nhi, mau bẩm rõ tình hình cụ thể cho mọi người cùng nghe!”
Lão nhân Văn Nô liền rành mạch nói: “Bẩm báo sư phụ, Vô Cực Tông điều động tổng số năm vạn binh lực, hiện nay đã có hai vạn đặt chân đến An Ký Tây đại lục.
Bọn chúng chia quân đội thành hai hướng, một vạn quân do Vương Hoàng phó tông chủ chỉ huy, đang ẩn núp ở cửa ngõ Vân Hải, còn một vạn quân do Liễu Nam chỉ huy, đang phô trương thanh thế ở khu vực ngoại viện.”
Ngừng một nhịp, lão tiếp tục bẩm báo: “Số lượng cường giả tham chiến gồm có hai Thần Cấp trung kỳ, ba Thần Cấp sơ kỳ.
Tông chủ Vô Cực Tông là Vô Cực Tà Quân tu vi đã đạt đến Chuẩn Đế, nghe nói cũng đã đến Thăng Long Thành.
Theo phỏng đoán của đệ tử, có lẽ chỉ trong vòng một đến hai ngày tới bọn chúng sẽ bắt đầu khai chiến.”
Đừng nói là chư vị trưởng lão, tình huống phi thường này khiến ngay cả viện chủ Lý Phong cũng cảm thấy chấn động.
Có điều lão ngồi trên ghế viện chủ đã bao năm, thử hỏi phong ba nào mà chưa từng trải qua?
Lý Phong vững vàng giữ được sự bình tĩnh, quắc mắt bảo: “Vô Cực Tông điều động quân đội rầm rộ như vậy rõ ràng là muốn nhắm vào Thánh Viện.
Nhưng mà ta cũng đã sớm dự liệu đến tình huống này, mọi người chớ nên sợ hãi!”
Trong