Theo sự hướng dẫn cụ thể của lão Kim, Võ Thiện Nhân liền thi triển thủ pháp, điểm ra mấy đạo linh lực, bắn thẳng về hướng cửa động.
Kế đó, chân linh khí năm màu ở đan điền cuồn cuộn trào ra, đôi tay hắn liên tục biến hoá, theo một phương pháp đặc thù ngưng tụ chân linh khí tạo thành một khối, lơ lửng xoay tròn trong lòng bàn tay mình.
Võ Thiện Nhân miệng nhẩm khẩu quyết, không nhanh không chậm từ bên trong kinh mạch trích ra một đạo tinh huyết, dung nhập vào khối chân linh khí.
Thật là kỳ lạ, khối chân linh khí vốn có năm màu trong nháy mắt chuyển sang một màu hồng tươi.
Đến đó, Võ Thiện Nhân liền phóng thích tinh thần lực xộc thẳng tới, khối chân linh khí càng lúc càng biến ảo, có cảm giác giống như đang bị một bàn tay vô hình liên tục nhào nặn.
Lần đầu tiên thi triển phương pháp Liên Hoa Cấm nên Võ Thiện Nhân có phần hơi đuối sức, giữa tiết trời lạnh căm mà trên trán mồ hôi đổ ròng ròng.
Cuối cùng, trong đầu hắn gầm vang một tiếng, tức thì chân linh khí trong lòng bàn tay biến hoá thành một bông hoa sen màu hồng, đẹp đẽ tinh xảo, sống động như thật.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy nó có tám cánh, tuy nhiên vẫn chưa khai mở bất kỳ cánh nào.
Võ Thiện Nhân liền vươn tay điểm thêm một chỉ, bông sen màu hồng lay động, một cánh hoa mỏng manh như cánh ve bất ngờ từ từ nở ra.
Đúng lúc đó, giọng nói vui mừng của lão Kim truyền đến: “Làm tốt lắm nhóc con, mau đánh bông hoa này về hướng cửa động!”
Võ Thiện Nhân lập tức hành động theo, ngay khi bông hoa sen dung nhập vào thế trận hắn đã bố trí trước đó, Liên Hoa Cấm được kích hoạt.
Trước mắt hắn loé lên một màn hào quang, sau đó cửa sơn động bỗng nhiên biến mất, đã hoàn toàn bị đạo cấm chế Liên Hoa Cấm che giấu.
Nếu đứng từ bên ngoài quan sát thì chỉ thấy một phiến đá hết sức bình thường mà thôi.
Lão Kim tự tin nói rằng chỉ có tu vi từ Thánh Cấp trở lên hoạ may mới phát hiện ra sự bất thường nơi này.
Võ Thiện Nhân thở phào một hơi, đến lúc đó mới yên tâm rời đi.
Ngoài trời đang mưa gió, hắn không thể cứ lần mò trong đêm tối như vậy, trong đầu liền lên kế hoạch đi tìm một hang động khác để nghỉ chân.
Nhưng vì không thông thuộc địa hình nên hắn chỉ có thể đại khái di chuyển theo cảm tính.
Chừng ba canh giờ sau, hắn đã phát hiện được một phiến hang động bí mật, bèn nhanh chân tiến vào bên trong.
Không gian thạch động tương đối rộng rãi thoáng mát.
Võ Thiện Nhân rất ưng ý, nhẹ nhàng tự nhủ: “Ta nên nghỉ ngơi nơi này một đêm rồi quay trở về Thánh Viện cũng không muộn.”
Nói đoạn, linh lực trên người bùng phát hơ khô lớp quần áo, rồi hắn tìm đến một góc sạch sẽ, khoanh chân ngồi xuống tiến hành thổ nạp.
Bản thân hắn vốn là Linh Giả nên không sợ cái giá lạnh thông thường, chỉ cần thôi động Ngũ Hành Linh Quyết tự nhiên sẽ không bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể.
Nhoáng một cái, mới đó mà sắc trời đã tang tảng sáng.
Bên trong thạch động lạnh lẽo, đôi mắt Võ Thiện Nhân chưa từng một khắc mở ra.
Vào thời điểm này, Võ Thiện Nhân sắc mặt bỗng trở nên vui mừng.
Sau một khoảng thời gian khá dài thì tu vi của hắn bất ngờ đã chạm chân đến bình cảnh Tướng Cấp sơ kỳ.
Do đó, Võ Thiện Nhân liền quyết định sẽ tranh thủ đoạn thời gian này thử tiến hành đột phá xem có thể thành công hay không.
Rất nhanh, hắn lấy từ trong Ngũ Hành Giới Chỉ ra một quả Dưỡng Hồn Thụ rồi ném thẳng vào miệng.
Quả Dưỡng Hồn Thụ lớp vỏ xù xì thô ráp nhưng cầm trên tay lại có cảm giác mát mẻ như nước, vừa chạm vào đầu