Một đêm bình yên trôi nhanh.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời ló dạng đằng đông, hai người Võ Thiện Nhân và Hoàng Yến cũng đảo tay thu khí, kết thúc quá trình thổ nạp.
So với ngày hôm qua, sắc diện Hoàng Yến hồng hào khoẻ mạnh, thương thế có vẻ đã không còn nghiêm trọng.
Về phần Võ Thiện Nhân trên người có Ngũ Hành Giới Chỉ nên dĩ nhiên tốc độ hồi phục cực nhanh, hiện chỉ còn thiếu một chút là hoàn toàn quay trở về trạng thái đỉnh phong.
Võ Thiện Nhân vươn vai đứng dậy, hướng đến Hoàng Yến dò hỏi: “Ta dự định tìm đường về Thánh Viện, nàng có muốn đi chung hay không?”
Hoàng Yến thoáng trầm tư giây lát, không rõ là trong đầu suy nghĩ đến điều gì, sau cùng cất giọng bảo: “Ta còn công chuyện cần giải quyết.
Ngươi cứ trở về trước đi!”
Nghe câu trả lời, Võ Thiện Nhân không hề ngạc nhiên mà ngược lại còn có ý vui mừng.
Ở chung với nữ nhân băng lãnh này càng lâu hắn càng cảm thấy ớn lạnh.
Nếu một ngày nào đó nàng biết được sự thật, có khi sẽ rút Thiên Gia Thần Kiếm đâm cho hắn một nhát chết tươi.
Nghĩ đến đây, hắn liền vui vẻ nói: “Cũng được! Vậy thì ta đi trước nhé! Nàng nhớ bảo trọng!”
Nói xong, Võ Thiện Nhân liền lấy ra Hoàng Kim Chuyên, đang định xoay người chuẩn bị thi triển thuật đằng vân rời đi thì bỗng nhiên bên tai nghe được một câu nói, làm cho hắn rùng mình kinh sợ: “Võ Thiện Nhân! Kẻ đó… Chính là ngươi phải không?”
Võ Thiện Nhân ngước đầu lên liền bắt gặp đôi mắt to tròn của Hoàng Yến đang chằm chằm hướng về mình.
Nhất là đôi con ngươi đen láy mang theo một thứ khí tức vô hình, giống như muốn nhìn thấu xem trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tất nhiên là Võ Thiện Nhân hiểu nàng ta đang muốn nhắc đến chuyện gì, nhưng dù có đánh chết thì hắn cũng sẽ kiên quyết không thừa nhận.
Hắn cố gắng che giấu sự ba động đang trào dâng trong lòng, nửa đùa nửa thật nói: “Nàng xem, khi đó chỉ có ta và nàng, nếu không phải ta thì còn ai vào đây! Ha ha…”
“Là ngươi?” Nguyễn Hoàng Yến thần sắc chợt trở nên dữ tợn, giống như muốn giết người ngay, trông rất đáng sợ.
Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của nàng, Võ Thiện Nhân hãi quá, vội nhanh chân nhảy tót lên Hoàng Kim Chuyên, gào lên một câu: “Không sai, chính ta là người đã cứu nàng một mạng từ tay Nguỵ Triệu Vinh đó!”
Vừa dứt lời, hắn liền khởi động Hoàng Kim Chuyên bay vụt đi như một cơn gió.
Đến khi bóng dáng Võ Thiện Nhân hoàn toàn biến mất, Hoàng Yến mới nhích động thân hình, đôi mắt hồ thu thoáng lay động, sau cùng khẽ thở dài một tiếng, quay trở về ngồi xuống bên cạnh đống lửa đêm qua.
Cho đến hiện tại, nàng vẫn rốt cuộc vẫn không điều tra được gã nam nhân đáng chết kia là ai.
Đã qua nhiều ngày như vậy, xem ra sẽ không thể nào tìm được nữa.
Một lúc lâu sau, nàng đứng bật dậy, thân hình ngự không định bụng rời đi.
Nhưng vừa bay lên cao, bỗng nhiên nàng phát hiện không gian bên dưới dường như có điểm bất thường.
Tinh thần lực lập tức được phóng xuống, bao trùm toàn bộ khu vực bên dưới, nhất là vị trí mà đêm qua nàng và Võ Thiện Nhân nghỉ chân.
Quan sát tỉ mỉ khoảng nửa canh giờ, đột nhiên cánh tay nàng khẽ động, đồng thời bắn ra một số đạo linh lực về nhiều phương hướng khác nhau.
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt nàng thiên địa linh khí bỗng như bị vỡ ra.
Thần sắc Hoàng Yến chấn động, quả nhiên là trong không gian đường kính mười trượng đã được ai đó che giấu bằng một tầng lớp cấm chế phi thường lợi hại.
Nếu không phải là nàng từ bên trong đi ra thì e rằng sẽ khó mà phát hiện được điều này.
Ngay vị trí trung tâm cấm chế, thoáng hiện lên một bông hoa sen màu hồng có phần quen mắt, búp sen có tám cánh nhưng hiện mới chỉ nở được một cánh duy nhất.
Trong lòng nàng hoàn toàn sáng tỏ mọi chuyện, đôi mắt nàng loé lên hai luồng khí tức sắc lạnh như dao: “Quả nhiên đúng là hắn! Để ta xem lần này tên dâm tặc nhà ngươi