Sự thực thì đúng như những gì mà vợ chồng Song Thần Độc Sát phỏng đoán, nhiều năm trước linh hồn lão Kim vốn bị thương rất nặng, huống hồ thời gian ẩn nấp bên trong Ngũ Hành Giới Chỉ lại quá dài nên cho đến hôm nay đã vô cùng suy yếu.
Cũng may là tu vi thời toàn thịnh của lão cực kỳ khủng bố nên mới có thể duy trì lâu như vậy, nếu đổi lại là người khác e rằng đã sớm kết thúc thọ nguyên mà tan biến vào cõi hư vô rồi.
Thế mới nói, Thiên La Địa Võng chưa thi triển hoàn hảo, nhờ vậy mà hai người Song Thần Độc Sát may mắn giữ được tính mạng.
Vào thời điểm ấy, Võ Thiện Nhân theo chỉ dẫn trước đó của lão Kim điên cuồng cướp đường mà chạy.
Đồng thời, tinh thần của hắn liên tục truyền âm kêu gọi lão Kim nhưng không hề thấy lão hồi âm.
Xem ra sau khi thi triển Thiên La Địa Võng lão đã tổn hao rất nặng, lúc này có lẽ ngủ say mất rồi.
Hồi nãy lão Kim có nói cách mười dặm về phía nam có một kết giới, nếu tính toán thì vị trí của Võ Thiện Nhân đã đến rất gần, chỉ còn cách chừng nửa dặm đường mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh chói tai của Song Thần Độc Sát: “Lão già khốn kiếp! Đánh vợ chồng ta ra nông nỗi này mà còn muốn chạy sao?”
Võ Thiện Nhân ngoái đầu nhìn chợt phát hiện cặp đôi âm hồn bất tán là Song Thần Độc Sát đã đuổi đến từ bao giờ.
Cơ mà, mặc dù trong lòng hai người bọn họ có phán đoán về tình trạng của lão Kim nhưng lại không dám hoàn toàn khẳng định.
Ngộ nhỡ trên thực tế không giống như vậy thì chẳng phải là tự mình chui đầu vào chỗ chết hay sao? Một lần bị tổn thương ngàn lần hoảng sợ.
Song Thần Độc Sát nổi danh ngang tàng bá đạo không ngờ hôm nay lại như chim sợ cành cong, e dè đứng ở một khoảng cách khá xa.
Xem bộ dáng kia phải chăng là nếu thấy có điều không ổn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy?
“Phách.”
Đột nhiên, Nguỵ Văn Tấn hướng về Võ Thiện Nhân, vung tay đánh ra một chưởng.
Đang điên cuồng di chuyển, bỗng toàn thân Võ Thiện Nhân trở nên căng cứng, cảm thụ có một luồng lực lượng phi thường cường đại phóng tới nện thẳng vào lưng mình.
Hắn muốn né tránh nhưng không thể! Một chưởng này Nguỵ Văn Tấn cố tình thăm dò thực hư nên làm sao cho hắn cơ hội phản kháng đây?
“Hự” một tiếng, một vòi máu tươi từ miệng Võ Thiện Nhân ồng ộc tuôn trào.
Xương cốt trên người hắn bị một chưởng làm cho rạn nứt, một số nhánh kinh mạch quan trọng đã đứt đoạn.
Cảm nhận khí huyết toàn thân sôi sục, hắn biết là không xong rồi.
Nhưng trong cái rủi cũng còn có cái may, chưởng lực vừa rồi mang theo kình phong rất lớn, hắn cố nhịn đau, toàn bộ tinh lực còn lại trong người triệt để bùng nổ, liền mượn đà nương theo kình phong mau chóng phóng về phía trước.
“Binh.”
Đang bay vội, bỗng nhiên Võ Thiện Nhân cảm giác đâm sầm vào một thứ gì đó cứng rắn khiến thân thể dội ngược trở lại.
Màn va chạm mạnh đột ngột làm cho đầu óc hắn có chút choáng váng.
Hắn miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, liền tiếp tục vọt đến, nhưng lần này bằng tốc độ chậm rãi hơn.
Quả nhiên hắn phát hiện trước mặt có một vách màn vô hình hiện hữu, giống như là một bức tường kiên cố vững chắc ngăn cản không cho mình tiến thêm nửa bước.
“Đây chắc là kết giới ông ngoại đã nhắc đến!” Võ Thiện Nhân vui mừng nhận định.
Cuối cùng thì cũng đến được mục tiêu.
Nhưng gay go ở chỗ lúc này lão Kim đã lâm vào trạng thái ngủ đông, hoàn toàn không hay biết bên ngoài đang xay ra chuyện gì.
Trước đó lão lại không kịp nói cho Võ Thiện Nhân biết phải dùng cách nào để xuyên qua được kết giới.
Thế mới căng chứ