Ngay thời khắc Võ Thiện Nhân rời đi, cảnh tượng kỳ dị do Ngưng Đọng Thời Không gây nên cũng lập tức kết thúc.
Gió tiếp tục thổi.
Mây tiếp tục trôi.
Không gian trở lại trạng thái bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên bầu trời, thủ chưởng của Nguỵ Văn Tấn vẫn ầm ầm vỗ xuống, nhưng thật kỳ lạ, đối diện hắn lúc này là khoảng không trống rỗng, không còn thấy bóng dáng Võ Thiện Nhân đâu hết.
“Ủa, thằng nhóc con kia biến đâu mất rồi?” Nguỵ Văn Tấn nghi hoặc.
Rõ ràng là đối phương vừa ở trước mắt mình nhưng lại đột nhiên biến mất? Nguỵ Văn Tấn liền lập tức phóng xuất thần thức kiểm tra chung quanh song không phát hiện ra tung tích của Võ Thiện Nhân, giống như là Võ Thiện Nhân đã hoàn toàn bốc hơi trên thế gian này.
Hoá ra thiên phú thần thông Ngưng Đọng Thời Không của Linh Phách Lạc Hồng không những có thể tác động đến không gian, thời gian, con người… mà ngay cả ý thức thuộc về linh hồn cũng bị ngưng đọng.
Tóm lại là bất kỳ thứ gì nằm trong phạm vi Ngưng Đọng Thời Không đều bị ảnh hưởng.
Điều này thực sự quá nghịch thiên! Thảo nào Linh Phách Lạc Hồng vừa mới xuất thế liền nhảy ngay lên đệ tam Linh Phách Bảng chiễm chệ ngồi.
Ngay lúc đó, Triệu Khánh Ngọc bay vút đến, hỏi: “Phu quân, vừa nãy chàng xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguỵ Văn Tấn đang cảm thấy khó hiểu, nghe vợ mình nói vậy liền nhíu mày hỏi lại ngay: “Vừa rồi ta làm sao?”
Triệu Khánh Ngọc suy nghĩ một chút, đáp: “Thiếp thấy chàng không hề cử động.”
Có điều, Triệu Khánh Ngọc lại không hề phát hiện ra chính mình khi bước vào phạm vi một trượng chung quanh Võ Thiện Nhân liền lập tức chịu cảnh ngộ tương tự.
Mụ vẫn lầm tưởng rằng mình một đường bay thẳng đến đây mà không biết đã bị ngưng đọng mất một khoảng thời gian, dù rằng rất ngắn ngủi.
Những người nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Ngưng Đọng Thời Không hoàn toàn không phát hiện ra bản thân mình có điểm khác thường.
Trong đầu Nguỵ Văn Tấn cố gắng nhớ lại tình huống khi đó, chính vào thời điểm cuối cùng Linh Phách Lạc Hồng xuất hiện thì đột nhiên đối phương bốc hơi trước mặt mình.
Hắn vắt óc suy nghĩ nhưng mà rốt cuộc không thể phát hiện ra điều gì khác lạ.
Cuối cùng, Nguỵ Văn Tấn đành đưa ra nhận định: “Có lẽ là linh hồn của gã Đế Cấp kia đã dùng một phương thức nào đó trợ giúp thằng nhóc ấy thoát khỏi nơi này.”
Đột nhiên nghe Triệu Khánh Ngọc nói: “Phu quân, chàng mau lại đây xem.
Hoá ra ở đây có một cái kết giới.
Thằng nhóc Tướng Cấp kia không phải dùng bí pháp tiến hành truyền tống mà là mở đường đi vào kết giới.”
Theo lời vợ, Nguỵ Văn Tấn bay đến gần, quan sát kỹ lưỡng một hồi mới nghi hoặc nói: “Quái lạ, sao ở vùng núi non này lại có kết giới?”
Bỗng linh lực trên người hắn tuôn chảy, một chưởng cường đại không chút đình trệ trong lòng bàn tay thuận thế đánh ra, nhưng căn bản giống như đánh vào không khí vậy, chưởng lực không gặp cản trở đã xuyên qua kết giới.
Nguỵ Văn Tấn phóng xuất thần thức dò xét kỹ càng mấy lượt.
Nhận thấy kết giới không có công năng công kích, hắn bèn quay qua thử nghiệm với cơ thể mình.
Cơ mà, giống như kết cục của Võ Thiện Nhân trước đó, khi Nguỵ Văn Tấn vừa lao đến thì có cảm giác đâm sầm vào một bức tường cứng chắc như sắt thép nguyên khối.
Không ngờ màn kết giới này lại vô cùng lợi hại, đến ngay cả Thần Cấp trung kỳ dùng mọi cách cũng không thể phá vỡ.
Tình huống đúng là có chút kỳ lạ, cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát hung danh vang xa vậy mà lại đành phải bó tay bó chân.
Chừng nửa canh giờ sau, trong đầu Nguỵ Văn Tấn chợt loé lên một luồng thông tin xưa cũ, khẽ thốt lên: “Phu nhân, ta nhớ năm xưa sư phụ từng có lần nhắc đến địa danh Thần Châu nằm trên An Ký Tây đại lục, nàng còn nhớ hay không?”
Thấy phu quân mình đột nhiên nhắc chuyện đó, Triệu Khánh Ngọc ngớ người, phải mất lúc lâu mới nhớ ra: “Chàng muốn nhắc đến vùng đất Thần Châu thần bí?”
Nguỵ Văn Tấn gật đầu nói: “Đúng vậy! Ta ngờ rằng đi qua kết giới trước mặt sẽ thông đến đất Thần Châu đó.”
Triệu Khánh Ngọc phóng mắt xem xét chung quanh, đồng tình bảo: “Chàng nói cũng có lý! Đột nhiên giữa vùng núi non hoang vu lại mọc lên một kết giới cường đại bậc này, đúng