Cũng may là bà lão không hề quan tâm đến mấy lời nhảm nhí của hắn, chỉ hỏi một câu: “Ngươi là ai? Tại sao lại có mặt ở đây?”
Đứng trước một Thần Cấp cường giả lạ mặt, Võ Thiện Nhân không dám khua môi múa mép, trong đầu điểm lại ngôn từ một lượt rồi nói: “Thưa lão tiền bối! Vãn bối là bị kẻ thù đuổi giết nên chạy đến đây.
Đúng lúc vô tình trông thấy cảnh tượng lão tiền bối đại triển thần uy, vãn bối sợ mình bị cuốn vào nên mới trốn ở chỗ này.
Mong lão tiền bối suy xét!”
Bà lão ánh mắt tinh anh thoáng động, thần thức vừa phóng đến quả nhiên phát hiện đúng là hắn đang bị thương, hơn nữa chân linh khí trong người hiện có phần tạp nham, hỗn loạn.
Dựa vào kinh nghiệm bao năm sống trên đời, bà lão chỉ kiểm tra một chút đã biết là hắn đang nói thật hay nói dối.
Bà lão ho khụ khụ mấy tiếng, không đả động đến câu chuyện của Võ Thiện Nhân nữa, bỗng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy bông hoa sen màu hồng nào mọc gần đây không?”
Nghe bà lão hỏi vậy, Võ Thiện Nhân cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng rõ ý tứ của đối phương rốt cuộc là thế nào.
Vì vậy, hắn đành khéo léo nói: “Hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chính là một loài hoa xưa nay vãn bối rất yêu thích.
Đáng tiếc là vãn bối mới đến nơi này nên không biết.”
Ánh mắt bà lão có chút thất vọng, tự mẩm một mình bảo: “Rốt cuộc thì nó có ý nghĩa gì? Giữa chốn núi non này làm sao có thể mọc lên hoa sen được?”
Đến đây, sẽ có nhiều người thắc mắc thân phận bà lão là ai?
Nhân vật này họ Hồ, tên chỉ có một chữ Tâm, hiện đang là cung chủ Vạn Hoa Cung.
Nói về Vạn Hoa Cung, đây là một trong những tông môn có lịch sử lâu đời trên mảnh đất Thần Châu, nằm ở dãy núi Trường Sơn, cách thành Mê Linh chừng năm mươi dặm về phía đông.
Vạn Hoa Cung trải qua nhiều năm tháng, truyền đến Hồ Tâm đã là đời thứ mười bốn.
Lại nói, cái bóng màu đỏ hồi nãy giao đấu với Hồ Tâm là Hồng Diễm, sư muội của bà ta.
Giống như Hồ Tâm, tu vi Hồng Diễm hiện nay cũng đã đạt đến Thần Cấp trung kỳ.
Cách đây tám ngàn năm, hai người đều là thân truyền đệ tử của cung chủ Vạn Hoa Tông đời trước.
Bọn họ tuy xưng gọi tỷ muội nhưng về tuổi tác lại cách nhau một khoảng khá xa, Hồng Diễm nhỏ hơn Hồ Tâm độ ngàn năm tuổi thọ.
Diễn biến về sau thế nào giống như cuộc đối thoại trên không.
Vì Hồng Diễm vi phạm môn quy nên bị trục xuất khỏi Vạn Hoa Cung.
Chức vị cung chủ được truyền cho Hồ Tâm.
Chẳng ngờ Hồng Diễm lại ghi hận chuyện đó, trong mấy ngàn năm qua không ngừng tìm đến sinh sự, muốn giết chết Hồ Tâm và huỷ hoại Vạn Hoa Cung để rửa mối nhục bị tông môn vứt bỏ.
Chỉ có điều, thực lực hai người xêm xêm nhau nên rốt cuộc Hồng Diễm không thể giết được Hồ Thúy Tâm, mà Hồ Tâm cũng chẳng giết được Hồng Diễm.
Có lẽ, màn đấu đá giữa tỷ muội bọn họ sẽ tiếp tục kéo dài mãi như vậy nếu không có một sự tình xảy đến, đó là thọ nguyên của Hồ Tâm đã sắp hết.
Nếu là phàm nhân, tuổi thọ nằm khoảng trên dưới trăm năm.
Sau khi bước chân vào con đường tu tiên, thành công đạp nhập Nhân Vực sẽ tăng đến ba trăm năm.
Tu luyện đến cảnh giới Tướng Cấp giới hạn tăng năm trăm năm, Vương Cấp giới hạn tăng một ngàn năm, Thánh Cấp giới hạn tăng ba ngàn năm, Thần Cấp giới hạn tăng một vạn năm.
Thậm chí ngay cả cường giả hàng chữ Đế cũng không nằm ngoài vòng sinh tử luân hồi, Chuẩn Đế giới hạn tăng mười vạn năm, Đế Cấp giới hạn tăng trăm triệu năm, Đại Đế giới hạn tăng năm trăm triệu năm.
Nghe nói, từ xưa đến nay chỉ có duy nhất Ngũ Đế (năm vị Thiên Đế) là trường sinh bất tử, trải qua vô số năm vẫn không hề ngã xuống.
Quay trở lại chuyện của Hồ Tâm, tính đến nay bà ta đã sống được chín ngàn tám trăm năm.
Nếu không có gì thay đổi thì sau hai trăm năm nữa linh hồn sẽ trở về với cát bụi.
Muốn