Hồ Tâm gắng gượng nở một nụ cười khô khốc: “Con ngoan! Hãy nghe ta nói! Ai rồi cũng sẽ phải chết! Ta sống trên đời vạn năm nhưng đến hôm nay chưa từng làm việc gì hổ thẹn với bản thân, có chết cũng không hối tiếc.”
Sinh mệnh của Hồ Tâm vào lúc này đã chạm tới thời khắc cuối cùng.
Cho dù bà ta không làm vậy thì cũng chỉ có thể sống thêm được một vài năm.
Chi bằng đem nó cho Võ Thiện Nhân, một mặt có thể giúp hắn nhanh chóng trưởng thành, một mặt là muốn dùng ân tình để nhắc nhở hắn chớ quên lời hứa trước đó.
Im lặng một thoáng, bỗng nhiên bà ta thở dài bảo: “Vạn Hoa Cung là nhà của ta, nay ta gửi gắm nó cho con! Nhưng… nếu thực sự… thực sự Vạn Hoa Cung không còn hi vọng gì nữa, vậy thì con hãy bỏ đi, không cần phải sống chết vì nó.
Số trời đã như vậy thì người làm sư phụ như ta sẽ không trách con đâu!”
Nghe được những lời nói chân thành đó, không hiểu vì sao trong lòng Võ Thiện Nhân lại nhói đau một cái.
Hai người vốn không thân không thích, chỉ mới vừa gặp nhau đây thôi nhưng bà lão lại tin tưởng và làm bao nhiêu chuyện tốt cho mình.
Mặc dù đối phương có mục đích riêng song đến cuối cùng cũng vẫn là suy nghĩ cho hắn.
Từ sau lần bị Trần Công Minh dùng một dao đâm trí mạng, trái tim Võ Thiện Nhân dần trở nên khô cằn sỏi đá.
Nhưng ngày hôm nay, Hồ Tâm lại dùng tấm lòng nhân hậu đối đãi với hắn, làm cho trái tim khô cằn ấy được thắp lên một luồng sinh khí mới.
Đoạn tình nghĩa thầy trò này tuy ngắn ngủi nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng cảm động.
Khoé mắt hắn cay xè, liền khóc oà lên: “Sư phụ! Nhất định con sẽ không phụ tấm lòng của người! Hu hu hu…”
Đôi bàn tay gầy guộc của Hồ Tâm cầm một kiện túi thơm đưa lên, hiền hoà bảo: “Con ngoan, trong túi không gian này là toàn bộ tài nguyên của Vạn Hoa Cung.
Con cầm lấy cả đi!”
Nếu là bình thường, nhất định Võ Thiện Nhân sẽ sung sướng nhảy cẫng lên, nhưng trong thời điểm này hắn lại cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Hắn đưa tay đón lấy, trong lúc chưa biết mở miệng nói gì thì chợt nghe có âm thanh xé gió truyền đến.
Quay đầu lại nhìn bỗng thấy hai bóng người bay tới, đều là thiếu nữ tuổi độ trăng rằm, một người mặc y phục màu xanh, một người mặc y phục màu vàng.
Thông qua khí tức bên ngoài, không ngờ cả hai đều là Thánh Cấp cường giả.
Có điều, tu vi của Võ Thiện Nhân vẫn còn rất thấp nên thành thử không thể xác định xem họ đang ở giai đoạn nào.
Đáng chú ý nhất là hai người này khuôn mặt giống nhau y như đúc, diện mạo đẹp như hoa như ngọc.
Cả hai người đáp xuống mặt đất, sau đó vội chạy lại gần, hướng về Hồ Tâm quỳ sụp xuống nói: “Bái kiến lão cung chủ! Thuộc hạ tìm đến chậm trễ, thật là tội đáng chết!”
Vào lúc này, hơi thở của Hồ Tâm đã cực kỳ yếu ớt.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, khuôn mặt có nét vui mừng, nói: “Các ngươi còn không mau bái kiến tân chủ nhân?”
Trước mặt Hồ Tâm, thái độ hai người bọn họ vừa tôn kính vừa sợ hãi, liền quay về phía Võ Thiện Nhân, khấu đầu hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Hồ Tâm quay sang Võ Thiện Nhân, nói: “Đây là chị em song sinh Như Ý và Cát Tường.
Chúng là cặp đôi đồng tử được ta nuôi nấng từ nhỏ, tu vi hiện nay đều là Thánh Cấp hậu kỳ.
Sau này Như Ý, Cát Tường sẽ đi theo con.”
Võ Thiện Nhân len lén để ý.
Không biết tỷ muội nhà này ăn uống gì mà phổng phao xinh đẹp lạ thường.
Đôi mắt trong trẻo như nước, lông mày đẹp đẽ cân đối, sống mũi cao cao, môi hồng răng trắng.
Từ trên cơ thể toát lên một cỗ hơi thở thanh xuân ấm áp.
Nếu so với đám Kiều My, Thảo Linh, Hoàng Yến thì hai người thua kém chút xíu, nhưng khi