Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thoả, Võ Thiện Nhân liền vươn vai đứng dậy, quyết định kết thúc bế quan.
Cánh cửa mật thất hé mở, hắn vừa bước ra thì đã bắt gặp hai chị em Như Ý, Cát Tường đứng đợi sẵn ở bên ngoài.
Hai nàng tỏ vẻ vui mừng, khấu đầu hành lễ: “Như Ý (Cát Tường) bái kiến tôn chủ!”
Mấy tháng trời bế quan, đối diện lúc nào cũng là bốn bức tường lạnh lẽo, nay đi ra bên ngoài hít thở bầu không khí trong lành, lại được ngắm nhìn hai nữ nhân dung mạo như hoa như ngọc, Võ Thiện Nhân cảm thấy thật quá sung sướng.
Hắn nhe răng cười hi hi ha ha: “Như Ý, Cát Tường! Ta nhớ các nàng quá! Mau lại đây ta ôm cái nào!”
Trước vẻ lưu manh của hắn, hai chị em thoáng đỏ mặt.
Không để cho hắn kịp táy máy tay chân, Như Ý vội nói: “Bẩm tôn chủ, bốn vị cung phó đã tìm người ba tháng nay.
Hiện vẫn đang chờ đợi ở Trường Sinh Điện.”
Võ Thiện Nhân nghi hoặc: “Bọn họ tìm ta có chuyện gì?”
Như Ý liền đáp: “Bốn vị cung phó vì chuyện lợi tức mười năm nên đến!”
Võ Thiện Nhân chau mày: “Cái gì mà lợi tức mười năm? Nàng hãy nói rõ cho ta nghe rốt cuộc là như thế nào?” Không hiểu sao trong lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Như Ý rành mạch nói: “Tôn chủ, theo môn quy của Vạn Hoa Cung, cứ mười năm mỗi cung nữ sẽ nhận được lợi tức bao gồm năm ngàn linh thạch và mười viên linh đan tam phẩm.
Riêng bốn vị cung phó sẽ nhận thêm mười viên linh đan tứ phẩm.
Mỗi lần đều do lão cung chủ phát ra.
Tổng cộng sẽ là mười lăm triệu linh thạch, cùng ba vạn viên linh đan tam phẩm và bốn mươi viên linh đan tứ phẩm.
Ba tháng trước vừa đúng thời hạn mười năm nên mọi người mới tìm đến xin tôn chủ ban lợi tức.”
Nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, Võ Thiện Nhân mặt mày thất sắc, giãy nảy lên: “Con bà nó! Muốn lấy mạng của ta sao?”
Nhưng đúng lúc này, trong đầu hắn chợt nhớ đến khối tài sản nằm trong túi không gian mà sư phụ Hồ Tâm đưa cho mình.
Thôi đúng rồi! Hắn còn thắc mắc là tại sao số lượng linh thạch lại vừa vặn con số mười lăm triệu, không thừa không thiếu một xu.
Ba vạn linh đan tam phẩm thì được sắp xếp rất gọn gàng.
Hoá ra là lão cung chủ chuẩn bị hết thảy cho công việc này.
Thảo nào mà lúc đưa cho hắn, sư phụ đã căn dặn “đây là toàn bộ tài nguyên của Vạn Hoa Cung”, chứ không nói “đây là tài sản riêng” của bà.
Vậy mà hắn còn tưởng bở là bà tặng cho hắn! Thế có chết không cơ chứ?
Hiểu rõ nội tình, Võ Thiện Nhân khóc không thành tiếng.
Niềm vui chưa được bao lâu thì lại gặp ngay tình huống tréo ngoe này.
Chẳng lẽ là ông trời cố tình trêu ngươi hắn hay sao? Cơ mà, đáng sợ hơn cả đó là hiện nay hắn đã tiếp nhận vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung, cho nên sau mười năm nữa, hắn sẽ phải tự tay chuẩn bị số lợi tức khổng lồ đó cho ba ngàn cung nữ.
Đến bản thân hắn còn chưa lo nổi, vậy thì làm sao có thể nuôi thêm ba ngàn miệng ăn đây? Nghĩ đến viễn cảnh đó mà hắn rùng mình hoảng hốt! Mé nó chứ! Hắn bị sư phụ hố cho một vố cực nặng rồi!
Chuyện Hồ Tâm đưa túi không gian ngoài hắn ra thì không ai hay biết.
Đúng là lúc này trong đầu hắn đang có toan tính im ỉm giấu đi.
Chỉ có điều, nghĩ đến những ân tình mà Hồ Tâm đã dành cho mình, nghĩ đến sự gửi gắm cuối cùng của bà thì hắn không thể làm được chuyện vong ân bội nghĩa đó.
Ngẩn ngơ một hồi lâu, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng lên tiếng: “Được rồi, các nàng hãy theo ta đến đó một chuyến!”
Rất nhanh, cả ba người đã đi đến khu vực đại điện.
Đúng như lời Như Ý nói, bên trong hiện có bốn vị cung phó Phương Thuỳ, Phương Trinh, Thanh Mai, Thảo Chi đang ngồi tĩnh toạ.
Nghe tiếng bước chân, vừa mở mắt liền trông thấy bọn Võ Thiện Nhân đi tới.
Bốn vị cung phó mặt mày tươi tỉnh, vội đình chỉ hành động, bước đến gần hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Võ Thiện Nhân đi thẳng một mạch vào trong, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dành cho cung chủ,