Đang trong lúc say sưa, bỗng nhiên từ bên ngoài có một người bước vào, trông kỹ hoá ra chính là cung phó Thanh Mai.
Nàng tiến đến gần bàn Võ Thiện Nhân, nhìn thấy ngồi đối diện tôn chủ là một người đàn ông lạ mặt thì có chút ngạc nhiên, khẽ cúi đầu chào: “Thiếu gia!”
Võ Thiện Nhân tạm ngưng câu chuyện, nhìn Vũ Sơn cười nói: “Sơn đại ca, ta nói chuyện với bà lão quản gia một chút rồi sẽ tiếp tục trò chuyện cùng người.”
Vũ Sơn gật đầu, liền bảo: “Vậy thì ta sẽ đi ra ngoài dạo một lát rồi quay lại sau.”
Mặc dù mới chỉ gặp nhau lần đầu nhưng Võ Thiện Nhân cảm giác từ trên người Vũ Sơn có chút gì đó rất quen thuộc.
Chỉ có điều, cảm giác này rất mơ hồ, không thể nắm bắt chính xác.
Hắn chẳng ngại việc Vũ Sơn ngồi đó, tin tưởng cười bảo: “Không sao, chỉ là chút chuyện vặt.
Sơn đại ca cứ ngồi đó đi.”
Kế đó, hắn quay sang Thanh Mai, hỏi: “Sự tình ta căn dặn người tìm hiểu đến đâu rồi?”
Thanh Mai liền nhanh chóng báo cáo: “Bẩm báo thiếu gia, lão nương đã đi đến nhiều nơi nhưng chỉ nghe ngóng được một tin tức duy nhất về Thánh Viện.
Cách đây vài tháng, Thánh Viện bị một thế lực là Vô Cực Tông tấn công trên quy mô lớn.
Nghe nói đôi bên đánh nhau to lắm!”
“Cái gì? Làm sao có thể?” Võ Thiện Nhân cả kinh.
Lúc Ngũ Hành Trận bị vỡ, hắn từng nghe lão Kim phân tích có nhắc đến khả năng này.
Chẳng ngờ lại đúng là sự thực! Thánh Viện giống như một con quái vật khổng lồ trên An Ký Tây đại lục, vậy mà cũng có kẻ dám tấn công hay sao?
Thanh Mai vội nói thêm: “Chuyện này lão nương chỉ biết được có bấy nhiêu đó! Tình huống cụ thể bên trong vẫn chưa dò xét được”
Võ Thiện Nhân cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng cho đám người Thích Thật Thà, Thu Thảo, Thảo Linh, Lê Châu sư phụ, còn có Hoàng Yến nữa… Hi vọng bọn họ đều bình an cả, không ai xảy ra chuyện gì hết.
Hắn đang định sai bảo Thanh Mai tiếp tục thăm dò thì bỗng nghe thấy giọng nói của Vũ Sơn cất lên: “Thánh Viện mà mọi người đang nhắc đến có phải nằm bên ngoài Thần Châu, do một người tên gọi Hùng Vương sáng lập hay không?”
Võ Thiện Nhân hơi bất ngờ, nhưng sau cùng vẫn gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Đệ có quen biết một người bằng hữu hiện đang tu tập ở đó nên muốn hỏi thăm tin tức xem thế nào.”
Thần Châu mặc dù được bao bọc bởi kết giới nhưng không phải là nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Chuyện có quen biết với người bên ngoài cũng không có gì là lạ.
Đột nhiên vẻ mặt Vũ Sơn biến đổi, trở nên nghiêm túc dị thường: “Nếu là vậy thì ta có nghe qua một chút.
Có lẽ sẽ giúp ích cho đệ đó!”
“Vậy tốt quá, làm phiền đến Sơn đại ca rồi!” Võ Thiện Nhân vui mừng.
Càng lúc hắn càng thấy hiếu kỳ về thân phận của Vũ Sơn.
Chỉ có điều, hiện tại không phải là thời điểm đi dò hỏi việc đó.
Vũ Sơn tay nâng chén rượu uống cạn, thoáng trầm ngâm, nói: “Bốn tháng trước, Vô Cực Tông điều động hai vạn đại quân bất ngờ từ An Ký Đông đại lục di chuyển đến An Ký tây đại lục nhằm tổng tấn công Thánh Viện.
Người đứng đầu Vô Cực Tông là Vô Cực Hoàng Quân, hay còn được mệnh danh là Vô Cực Tà Quân, tu vi cảnh giới hiện đã đạt đến Chuẩn Đế.
Hắn rêu rao mục đích cuộc viễn chinh chính là để báo thù cho một đầu linh thú cấp tám Hoàng Kim Cự Long.”
“Hoàng Kim Cự Long! Vô Cực Tông! Vô Cực Hoàng Quân!” Võ Thiện Nhân sửng sốt, những cái tên này rất quen thuộc.
Chỉ một thoáng, trong đầu hắn chợt hiện lên một đoạn ký ức, chính là trận chiến giữa Hoàng Kim Cự Long và sư phụ Lê Châu cùng Khôi đại trưởng lão.
Kết quả về sau thế nào hắn không rõ bởi vì lúc đó hắn còn đang mải hấp thu tinh huyết trong quả trứng Hoàng Kim Cự Long.
Theo như lời của Vũ Sơn, vậy thì nguyên nhân gây nên chiến tranh bắt nguồn từ trận đánh đó rồi.
Bên tai hắn lại nghe Vũ Sơn cặn kẽ kể tiếp: “Thánh Viện có một đại trận bảo hộ tên là Ngũ Hành Kiếm Trận.
Ban đầu kiếm trận hiển uy khiến vô số thành viên Vô Cực Tông phải bỏ mạng.
Song phương giằng co nhau tại Vân Hải gần một tháng trời.
Sau đó, Ngũ Hành Kiếm Trận bỗng bị phá vỡ.
Vô Cực Hoàng Quân bèn xua đại quân tràn vào