Trước mắt bọn họ hiện lên một cảnh tượng hãi hùng khiếp vía.
Không gian thạch thất rộng lớn là vậy nhưng chỉ có một thứ duy nhất tồn tại, chính là thi cốt của con người.
Số lượng thi cốt nhiều vô kể.
Võ Thiện Nhân thần thức đảo qua đếm sơ cũng lên đến vài ngàn bộ, chồng lên nhau thành nhiều tầng, nhiều lớp ngổn ngang.
Dựa vào vết tích lưu lại hiện trường, rõ ràng những người này đều đã chết từ rất lâu, da thịt thối rữa hết cả, chỉ còn trơ bộ khung xương trắng ởn.
Thậm chí có kẻ đầu một nơi, xương tay, xương chân một nẻo, thê thảm tột cùng.
Võ Thiện Nhân cố gắng bảo trì trạng thái tỉnh táo, rùng mình thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ đều bị Hồng Diễm hại chết? Con mụ này quả nhiên tâm địa ác độc mà!”
Một lát, bỗng hắn phát hiện ở một góc khuất có hai thân thể nguyên vẹn, có lẽ là mới chết cách đây vài ngày.
Hắn bèn nhón chân tiến lại gần kiểm tra.
Hoá ra là hai gã nam thanh niên mặc áo đạo sĩ, trên mặt cắt không còn hột máu.
Cho đến lúc này đôi mắt bọn chúng vẫn trợn trừng, ánh lên vẻ sợ hãi tột độ, chết không nhắm mắt.
Võ Thiện Nhân chau mày, rồi chợt cúi người lục tìm trên thân thể hai tên đạo sĩ xem thử có manh mối gì không.
Hắn nhận ra bên trên cơ thể hai gã thanh niên không hề có vết thương, chẳng rõ đã bị người ta dùng phương pháp gì giết chết.
Trông thấy hành động của hắn, Cát Tường lo lắng nói: “Tướng công cẩn thận!”
Võ Thiện Nhân xua tay nói: “Không sao, hai người này đã chết hẳn rồi! Không thể làm hại được ta đâu!”
Ngày xưa Võ Thiện Nhân vốn dĩ rất sợ chuyện ma quỷ, nhưng kể từ khi đặt chân đến Đông Hoà Tinh thì bản tính dần dần thay đổi.
Theo thời gian, hắn cảm thấy cho dù là ma quỷ cũng chưa chắc đáng sợ bằng lòng người hiểm ác.
Một hồi lâu, Võ Thiện Nhân đứng dậy, thở dài một tiếng rồi cùng chị em Như Ý, Cát Tường đi ra ngoài.
Sau đó, ba người mở cánh cửa thứ ba.
Nơi đây là một gian thạch thất trống trải, duy nhất vị trí trung tâm đặt một chiếc lồng nhỏ, không rõ làm từ chất liệu gì.
Kỳ lạ là khi vừa đến gần, Võ Thiện Nhân cảm thụ nhiệt độ chung quanh hạ xuống rất thấp, lạnh lẽo đến thấu xương, thậm chí khí huyết trong cơ thể muốn đông cứng.
Trong lòng hắn rất hiếu kỳ, cơ mà quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện ra điểm nào đặc biệt.
Hắn quay sang hỏi Như Ý, Cát Tường nhưng hai nàng chỉ biết lắc đầu đáp lại.
Hắn buồn chán nhìn ngắm một lát rồi quay trở ra ngoài.
Nhưng mà Võ Thiện Nhân không biết, khi bọn họ vừa rời đi, từ bên trong chiếc lồng bỗng nhiên hiện lên một đôi mắt màu tím âm hàn quỷ quyệt.
Cả ba cánh cửa đều đã đi qua nhưng rốt cuộc không thể tìm được đường thoát thân.
Nếu cứ ngồi im chờ chết thì không phải phong cách hành xử của Võ Thiện Nhân.
Hắn lại một phen lần mò tới cửa động.
Lúc này biết chắc chắn Hồng Diễm không có mặt trong động phủ, hắn bèn kêu gọi Như Ý và Cát Tường hợp sức cùng mình, vận dụng mọi thủ đoạn để phá vỡ cánh cửa.
Nhưng quả nhiên đúng như lời Như Ý nói, bao nhiêu linh lực phóng tới đều bị cấm chế ngăn cản, còn chưa kịp chạm vào cánh cửa đã tan tành như bọt biển.
Võ Thiện Nhân bực quá bèn lôi Hoàng Kim Chuyên ra đập chan chát, đến độ đôi tay hắn phồng rộp lên mà cũng chẳng ăn thua.
Kết quả được tiên đoán từ trước nhưng hắn vẫn cảm thấy đôi chút thất vọng, cuối cùng đành dẫn chị em Như Ý, Cát Tường quay về gian thạch thất ban đầu.
Võ Thiện Nhân nằm ngửa đầu, hai tay đan chéo vào nhau làm gối, đăm chiêu suy tính kế sách.
Từng bao phen suýt chết nhưng đều yên ổn vượt qua, hắn quyết không bỏ cuộc.
Nếu hắn đoán không nhầm thì giờ phút này Hồng Diễm đã mò đến cửa Vạn Hoa Cung rồi.
Mặc dù hắn sử dụng lời nói làm lung lạc đối phương nhưng thực tế diễn ra thế nào rất khó phán đoán.
Ngộ nhỡ bà ta phát hiện toàn bộ sự thực, rồi nổi điên phá huỷ Vạn Hoa Cung thì cũng đành chịu.
Cái mà hắn lo lắng nhất chính là sự an nguy của bọn cung nữ.
Nghĩ đến gian thạch thất chất đầy xương trắng, trong lòng hắn bất chợt lạnh toát.
Với tính khí độc ác của Hồng Diễm, nhất định sẽ không để bọn họ bình yên rời khỏi đây.
“Sớm muộn gì cũng chết, tại sao còn phải sợ trước sợ sau như vậy chứ?”
Suy nghĩ thông suốt, đôi mắt Võ Thiện Nhân rực sáng, liền cất cao giọng nói: “Như Ý! Cát Tường! Ta có một kế này.
Nếu may mắn thì chúng ta có năm thành cơ hội giết được Hồng Diễm.”
Chính vào lúc đó, trên bầu trời Vạn Hoa Cung đang diễn ra một trận chiến kịch liệt.
Song phương giao đấu, một bên là Hồng Diễm, một bên là Chế Kha, thành chủ Mê Linh.
Hồng Diễm vốn tu vi Thần Cấp trung kỳ, cơ mà khi trước bị Hồ Tâm đánh cho một chưởng khiến bị rớt xuống Thần Cấp sơ kỳ.
Nhờ vậy, Chế Kha tu vi Thần Cấp