Đứng một bên quan sát, Võ Thiện Nhân biết rằng hai nàng đang thông qua tiếng đàn phối hợp thi triển một bộ linh thuật tuyệt đối cường đại.
Chỉ thấy linh lực hùng hậu theo đầu ngón tay trắng muốt điểm tới, âm thanh vừa vang lên lập tức biến hoá thành công kích dưới dạng sóng âm, mang theo năng lượng thuộc tính trực tiếp lao thẳng đến vị trí mà Hồng Diễm đang ngồi.
Tình huống đột nhiên biến hoá khiến cho Hồng Diễm có chút giật mình: “Hai con nha đầu ngươi quả nhiên đã phá giải được phong ấn!”
Mặc dù bị tập kích bất ngờ nhưng bà ta không hề rối loạn, chân linh khí từ đan điền ầm ầm bạo phát, tiện tay tạo thành một tầng lớp bảo hộ che chắn trước mặt.
Chẳng rõ vì sao mà khi nhìn vào mắt Hồng Diễm, trong lòng Võ Thiện Nhân lại cảm thấy hoảng hốt.
Giống như là đối phương đã sớm đoán biết trước màn kịch này.
Hắn nhìn qua, thấy Như Ý, Cát Tường sóng vai nhau, giống như đôi tiên nữ giáng phàm, mái tóc dài đen nhánh không gió mà tung bay, càng tôn thêm phần diễm lệ.
Trong không gian vang lên hồi âm thanh réo rắt.
Như Ý thủ pháp biến hoá, những ngón tay liên tục múa trên phím đàn, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh Long Bạo!”
Tiếng đàn trong tay nàng chợt hoá thành tiếng long ngâm.
Ngay tức thì, một cỗ năng lượng Mộc thuộc tính ào ào bạo tuôn như dung nham phun trào.
Sóng âm vốn vô hình vô sắc nhưng lúc này bỗng phát sinh biến hoá, thông qua linh lực ngưng tụ thành một đầu rồng hư ảo màu xanh, cái miệng há rộng, râu rồng vểnh cao.
Bên cạnh, Cát Tường đồng dạng cũng thi triển linh thuật, đôi tay quỷ mị điểm một đạo công kích cương mãnh tuyệt luân.
“Bạch Hổ Nộ!”
Một đầu bạch hổ cấp tốc ngưng tụ, khí tức phô bày rõ ràng là được thôi động từ Kim thuộc tính.
Thanh Long mang Mộc thuộc tính quỷ quyệt, giảo hoạt kết hợp cùng Bạch Hổ mang Kim thuộc tính sắc bén, khí thế như vũ bão, tưởng chừng không gì có thể cản được.
Chứng kiến cảnh tượng trên, Võ Thiện Nhân ngẩn người: “Thanh Long! Bạch Hổ!”
Không ngờ linh thuật mà Như Ý, Cát Tường thi triển lại có liên quan đến Thanh Long và Bạch Hổ.
Đây là lần thứ hai hắn bắt gặp hình thái của hai loài cổ thú này.
Lần đầu tiên là trong Thức Hải, vào lúc được tia thần hồn kì bí truyền thụ Long Hổ Thần Quyền.
Bao năm nay, hắn lao tâm khổ tứ tập luyện Long Hổ Thần Quyền nhưng cho đến hiện tại vẫn không cách nào lãnh hội trọn vẹn tinh tuý bộ quyền pháp đó.
Mặc dù Thanh Long, Bạch Hổ trước mắt chỉ ngưng tụ được cái đầu, thân thể không hoàn chỉnh nhưng đủ khiến Võ Thiện Nhân rung động mãnh liệt.
Từng tràng long ngâm, hổ gầm liên miên bất tuyệt nổi lên.
“Hống… ggg… gg…”
“Grào...!ooo… oo…”
Sóng âm thanh biến hoá thành vô số đạo công kích, ở khoảng cách gần dễ dàng xuyên phá tầng lớp bảo hộ trước mặt Hồng Diễm.
“Ồ, hoá ra là mới đột phá Thánh Cấp đỉnh phong! Thảo nào có thể hoá giải phong ấn trong người.” Hồng Diễm liếc mắt nhìn thấu chân tướng.
Cảm nhận hai cỗ năng lượng cường đại từ đầu Thanh Long, đầu Bạch Hổ, sắc mặt bà ta trở nên ngưng trọng.
Kế đó, bà ta triệu hồi Liềm Đoạt Mệnh, kiện linh bảo trung đẳng thành danh của mình.
Liềm Đoạt Mệnh là một vũ khí có hình dáng cong cong, trên lưỡi có răng cưa phi thường bén nhọn, không rõ làm từ chất liệu gì.
Bà ta rít lên: “Hai con nha đầu thối dám âm mưu ám toán ta? Tưởng rằng ta không biết hay sao?”
Theo tiếng rít, Liềm Đoạt Mệnh mạnh mẽ chém tới.
Không gian trước mặt Hồng Diễm chập chờn sinh ra điệp ảnh, vặn vẹo biến dạng.
Từ lưỡi liềm, muôn đoạn ánh sáng phóng ra, đối kháng với màn tấn công vũ bão đến từ hai đầu Thanh Long, Bạch Hổ.
“Bang! Bang! Bang!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Phiến không gian thạch thất vang lên những tiếng nổ kịch liệt.
Cũng may là Hồng Diễm đã bày bố cấm chế bên ngoài, nếu không toà động phủ chắc chắn sẽ sụp đổ.
Mặc dù Như Ý, Cát Tường chỉ là