Sau chuyến đi đến Vạn Hoa Cung, dựa vào trực giác mách bảo Hồng Diễm bảy tám phần khẳng định Hồ Tâm đã xảy ra chuyện chẳng lành.
Sau khi quay trở về động phủ, thông qua một phương thức nào đó, bà ta biết trước bọn Võ Thiện Nhân đã phá giải được phong ấn trong người nhưng lại không vạch trần ngay, mà muốn từ từ tìm cách ép bọn chúng nói ra tin tức của Hồ Tâm.
Bởi vì Võ Thiện Nhân có mối quan hệ với Vũ Thần Điện nên bà ta thực sự không muốn giết chết hắn.
Chẳng ngờ, Võ Thiện Nhân đột nhiên lấy ra Sinh Tử Kỳ làm bà ta nhất thời mất cảnh giác, để cho hai con nha đầu kia tuỳ ý hành động.
Lúc này muốn ra tay ngăn cản thì đã muộn.
Chỉ thấy hai cỗ năng lượng khổng lồ xộc thẳng vào trong cơ thể Võ Thiện Nhân bắt đầu quá trình công phá.
Vào thời khắc ấy, Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn khôn xiết, cảm giác trời đất tối sầm.
Như Ý, Cát Tường theo kế hoạch của hắn toàn tâm toàn ý thi triển Thanh Long Bạo và Bạch Hổ Nộ nên uy lực dĩ nhiên không cần bàn cãi.
Hai cỗ năng lượng cường đại hung hăng càn quét, chỉ một nhoáng đã phá huỷ vô số bộ phận nằm bên trong cơ thể, từ kinh mạch, xương cốt cho đến lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn hết thảy.
“Bùng! Bùng! Bùng!”
Nhưng chưa hết, có thêm hai luồng công kích hoá thành sóng âm đánh thẳng lên đại não, khiến cho đầu óc hắn đau đớn như búa bổ, chỉ muốn nổ tung ra.
Khuôn mặt Võ Thiện Nhân biến đổi trở nên dữ tợn, con ngươi đỏ ngầu như máu, lớp da thịt bên ngoài bỗng đột nhiên bành trướng.
Nếu tình huống không có thay đổi, qua ba nhịp thở nữa hắn sẽ bạo thể mà chết.
Giờ phút này, đứng trước cái chết trong lòng hắn rất sợ hãi, rất kinh hoảng nhưng không hề tuyệt vọng.
Một nhịp thở qua đi.
Cơ thể Võ Thiện Nhân bắt đầu vọng ra những tiếng nổ bùng bục, chỉ một nhoáng khắp mình mẩy máu me phun ra từng vòi.
Như Ý, Cát Tường thần sắc vô cùng lo lắng và sợ hãi, nắm tay siết chặt đến độ móng găm sâu vào da thịt bật cả máu.
“Tướng công! Người nhất định không được xảy ra chuyện gì!”
Hai nhịp thở qua đi.
Sức công phá đã vượt quá sức chịu đựng, Võ Thiện Nhân trong lòng phẫn nộ hét vang một tiếng: “Lạc Hồng! Còn không mau hiện thân?”
Khu vực hạ đan điền, trong không gian Khí Hải, linh phách Lạc Hồng lúc này cảm nhận ra sự một sự uy hiếp sinh mệnh chủ nhân nó.
Đúng lúc Võ Thiện Nhân vừa hét lên thì một tiếng hót thánh thót cũng vang lên, sau khi quét một vòng thể nội liền phóng thẳng lên đại não, nhanh như sấm chớp đã đánh tan hai cỗ năng lượng cuồng bạo của Thanh Long, Bạch Hổ.
Cùng lúc, trong đầu Võ Thiện Nhân nổ ầm một tiếng kịch liệt.
Sợi dây liên hệ giữa hắn và Linh Phách Lạc Hồng một lần nữa xuất hiện.
Một sự cộng hưởng kỳ lạ khai mở, theo sự giải phóng của Võ Thiện Nhân, Linh Phách Lạc Hồng từ trong Khí Hải lao ra ngoài.
“Hô!”
Hồng Diễm kinh ngạc phát hiện trước mắt đột nhiên vọt ra một con vật, hình thù thực kỳ quái, giống như thuộc họ nhà chim, có cái mỏ khá dài và to, trên đầu có chiếc mào đỏ, bộ lông màu hồng đẹp đẽ, đôi cánh sải rộng.
Gương mặt Hồng Diễm chợt cứng đờ, bộ ngực khổng lồ rung động mãnh liệt: “Linh Phách?! Linh Phách…? Thằng nhóc con này không những là Linh Giả tam hệ mà còn sở hữu Linh Phách?”
Đến ngay cả một Thần Cấp cường giả như bà ta cũng phải chấn kinh, dường như không thể tin vào mắt mình.
Võ Thiện Nhân cố gắng đè nén sự đau đớn và kích động, ánh mắt loé hung quang, gầm lên: “Hồng Diễm! Hôm nay ta sẽ báo thù cho sư phụ!”
Nhìn biểu hiện của hắn, Hồng Diễm bỗng cảm thấy bất an: “Ngươi muốn làm gì?”
Võ Thiện Nhân lạnh lùng không đáp, tay phải bất ngờ vươn tới, ngón tay điểm về trước, đồng thời khoé miệng nhếch lên chậm rãi thả một tiếng: “Định!”
Ngay tức thì, Linh Phách Lạc Hồng đập mạnh đôi cánh, bộ lông màu hồng bỗng phát ánh hào quang chói mắt.
Theo một ý chí cuồng ngạo, Lạc Hồng ngửa đầu hót vang một tiếng.
Một cỗ lực lượng kỳ dị tức khắc phát tán, lấy Lạc Hồng làm trung tâm tản ra bốn phương tám hướng chung quanh.
“Ba…Ba…”
Thiên phú thần