Chịu ảnh hưởng bởi thiên phú thần thông Ngưng Đọng Thời Không nên Hồng Diễm hoàn toàn không biết được nội tình.
Cơ mà, dựa vào khí tức quen thuộc trên đạo Nguyên Thần Chi Lực, bà ta khẳng định chắc chắn là của Hồ Tâm.
Điều khiến Hồng Diễm kinh hãi nhất là không biết Hồ Tâm đã bằng cách nào đưa nó vào trong cơ thể mình.
Mặc dù thành công hoá giải nguy cơ nhưng Hồng Diễm đã bị doạ cho hoảng sợ.
May mà uy lực của đạo Nguyên Thần Chi Lực không đủ lớn nên mới may mắn giữ được nửa cái mạng.
Bị chơi một vố cực nặng, thần trí của Hồng Diễm trở nên điên cuồng, không ngừng gào thét: “Hồ Tâm! Mau ra đây! Hôm nay ta phải liều mạng với ngươi! Mau ra đây!”
“Bồng!”
“Bồng!”
Linh lực từ trên người Hồng Diễm hoá thành vô số công kích bắn tung toé khắp mọi nơi.
Mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy Hồ Tâm xuất hiện, Hồng Diễm cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Thần thức toả ra bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh nhưng ngoài Võ Thiện Nhân cùng hai con nha đầu Như Ý, Cát Tường thì không còn ai khác.
Võ Thiện Nhân vốn đã sớm chú ý đến nhất cử nhất động của Hồng Diễm, khi thấy cặp mắt bà ta chằm chặp hướng về chỗ mình trong lòng liền giật thót.
Bản thân hắn hiện tại như đèn dầu sắp cạn.
Thương thế do Thanh Long Bạo, Bạch Hổ Nộ gây nên vẫn không ngừng tác quái khiến đầu óc choáng váng.
Nếu không phải đang lâm vào tình huống phi thường nguy hiểm, cố gắng kiên trì thì đã lập tức ngất đi.
Chân linh khí mười thành tiêu hao mất chín.
Cho dù có gọi ra Lạc Hồng cũng chẳng thể thi triển Ngưng Đọng Thời Không được nữa.
Quan trọng nhất là con bài tẩy Nguyên Thần Chi Lực đã mất.
Kế sách của hắn vốn dĩ rất chu toàn nhưng đáng tiếc kết quả lại không như mong đợi! Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu dương mưu đều trở nên vô nghĩa.
Lúc này, cơn thịnh nộ của Hồng Diễm lên tới đỉnh điểm, e là cả ba người chỉ có con đường chết.
Võ Thiện Nhân vội vàng truyền âm cho Như Ý, Cát Tường: “Không xong rồi! Chúng ta cần lập tức rời khỏi đây.”
Như Ý, Cát Tường căm hận Hồng Diễm thấu xương nhưng biết rằng mình không phải đối thủ của bà ta.
Thời gian gấp gáp, hai nàng bèn thôi động chân linh khí, ôm lấy thân hình Võ Thiện Nhân bay vút lên, muốn từ lỗ hổng trên nóc động thoát ra ngoài.
Ngó thấy ba người điên cuồng bỏ chạy, sắc mặt Hồng Diễm đen kịt, liền vươn triệu hồi Liềm Đoạt Mệnh, linh lực như thuỷ triều trút cả vào trong, cùng lúc tinh thần lực bạo khởi.
“Ba con chuột nhắt muốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Không dễ vậy đâu!”
Đôi tay vũ động chém xuống, Liềm Đoạt Mệnh phóng ra một luồng sáng, bằng tốc độ cực nhanh bắn thẳng lên không trung.
Như Ý, Cát Tường chưa kịp bay ra ngoài thì chợt phát hiện linh lực toàn thân bị đình trệ, tốc độ di chuyển lập tức chậm lại.
Đúng lúc đó, đập vào mắt là một luồng hào quang hung bạo, ngập tràn sát khí, nếu cố tình tiến thêm nhất định sẽ bị đạo công kích sắc bén cắt trúng.
Cảm nhận cỗ năng lượng huỷ diệt lan tràn, Như Ý, Cát Tường kinh hoảng.
Hai nàng đang phải dìu đỡ Võ Thiện Nhân nên không dám mạo hiểm, đành cắn răng né tránh, cấp tốc thối lui ngược về sau rồi rơi sầm xuống mặt đất.
Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn vô lực, nhận ra mình đang trở thành gánh nặng cho Như Ý, Cát Tường.
Hắn liền la lên: “Các nàng hãy chạy trước đi! Không cần lo cho ta!”
Cát Tường sắc mặt tái xanh, cắn môi nói: “Tướng công! Thiếp không thể bỏ chàng ở lại!”
Võ Thiện Nhân tức giận: “Các nàng không nghe lời ta nữa hay sao?”
Từ trước tới nay Như Ý, Cát Tường chưa từng làm trái yêu cầu của Võ Thiện Nhân, cơ mà ngay lúc này hai nàng lại kiên quyết lắc đầu: “Bọn thiếp không sợ! Có chết thì chúng ta cùng chết!”
Nhìn vào ánh mắt của hai nàng, Võ Thiện Nhân rốt cuộc cũng hiểu thế nào là phu thê tình sâu nghĩa nặng, sống chết có nhau.
Trong lòng hắn rối như tơ vò, thở dài một tiếng bất lực.
Xem ra hôm nay cả ba sẽ bị táng mạng tại tuyệt địa này rồi.
Bỗng nghe thấy tiếng hừ lạnh của Hồng Diễm: “Hừ! Không cần ồn ào, ba người các ngươi đừng hòng có ai rời