Trong bầu không khí căng thẳng đó, Ngọc Đôn đành bất đắc dĩ bước ra nói: “Chư vị đều là khách quý của Vũ Thần Điện chớ nên vì chút chuyện cỏn con mà đánh mất hoà khí.”
Rồi hắn hướng về phía Văn Phê trầm giọng cảnh báo: “Khánh đảo chủ đã được Vũ Thần Điện chấp thuận, không đến lượt ngươi bàn luận tốt xấu.
Khiêu chiến với tôn nghiêm của Vũ Thần Điện cho dù là ai cũng giết không tha.”
Văn Phê tối sầm mặt.
Tuy rằng Ngọc Đôn chức vụ không cao nhưng dẫu sao cũng là thành viên của Vũ Thần Điện cho nên hắn không thể đối đầu được.
Hắn căm tức hướng về Văn Khánh bỏ lại một câu doạ nạt rồi phất tay cùng lão giả rời đi.
“Hừ! Ta chờ xem trong kỳ đại hội này đám Hòn Mốc các ngươi làm nên trò trống gì?”
Nhìn thấy đồng bạn rời đi, Tiêu Thi tươi cười chắp tay chào: “Thật ngại quá, tại hạ có việc quan trọng nên không tiện ở lại, hôm khác nhất định sẽ đến bái phỏng.
Việc của ta và Thanh Tú muội hi vọng Khánh huynh sẽ cân nhắc.”
Đôi mắt hắn khẽ nhìn về Thanh Tú một lát rồi xoay người biến mất.
Nghe hắn nói, Thanh Tú sắc mặt tức giận, vội quay sang Võ Thiện Nhân giải thích: “Thiện Nhân ca ca, muội và hắn không có cái gì hết.”
Võ Thiện Nhân gật đầu, xem tình huống hắn cũng đã đoán biết được một số chuyện phía sau.
Thấy hết trò vui, đám người xung quanh cũng lục đục giải tán.
Văn Khánh chắp tay nói với Ngọc Đôn: “Đa tạ Đôn huynh đã nói lời công đạo!”
Ngọc Đôn gật đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Khánh đảo chủ không cần quá để ý.”
Ngừng một nhịp, hắn dời sự chú ý qua Thu Thuỷ dò hỏi: “Vị đại nhân này chẳng hay có quan hệ gì với Khánh huynh?”
Văn Khánh biết tính cách Thu Thuỷ không thích cùng người lạ trò chuyện liền đứng ra giải thích: “Đây là Thu Thuỷ, hiện đang là trưởng lão của đảo Hòn Mốc.”
Ngọc Đôn kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Hoá ra là trưởng lão của quý đảo, tại hạ thật là thất kính.”
Đội ngũ của Hòn Mốc đột nhiên xuất hiện một Thần Cấp cường giả khiến thái độ của Ngọc Đôn rõ ràng đã có sự thay đổi.
Vậy mới nói thế giới này cường giả vi tôn, chỉ cần thực lực cường đại thì đi bất kỳ nơi đâu cũng luôn nhận được sự tôn kính.
Mọi chuyện rắc rối đến đây là kết thúc.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Ngọc Đôn cả phái đoàn đã mau chóng tiến vào một toà biệt thự sang trọng, đầy đủ phòng ốc cho tất cả mọi người.
Ngọc Đôn còn cố tình nán lại trò chuyện cùng Văn Khánh một lúc lâu rồi mới cáo từ.
Buổi chiều hôm đó, ở đại sảnh tụ tập năm người, bao gồm huynh muội Văn Khánh, Thanh Tú cùng Võ Thiện Nhân, Thu Thuỷ và Minh Đạt.
Đợi mọi người ổn định vị trí, Văn Khánh lập tức thông báo: “Thiện Nhân huynh, ta vừa mới nhận được vật phẩm từ đảo Hòn Mốc gửi đến, chính là ngọc giản truyền âm của thành Mê Linh.”
Nói xong, hắn liền lấy từ trong người một khối ngọc giản đưa qua cho Võ Thiện Nhân.
Toàn thân Võ Thiện Nhân run rẩy kích động, vội vàng phá bỏ lớp cấm chế bảo vệ rồi dùng thần thức quét vào ngọc giản.
Không sai, đích thực là thông tin từ Vạn Hoa Cung.
Kể từ khi Võ Thiện Nhân mất tích, không khí trong Vạn Hoa Cung rất khẩn trương.
Không lâu sau thì chị em Như Ý – Cát Tường quay trở về, đem hết đầu đuôi sự việc thuật lại.
Thời gian sau đó, Vạn Hoa Cung phát động nhân sự tìm kiếm trên quy mô lớn nhưng vẫn không điều tra ra bất kỳ manh mối gì.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng và bất an.
Bởi vậy khi nhận được tin của Võ Thiện Nhân truyền về, chị em Như Ý - Cát Tường vô cùng vui mừng, muốn lập tức lên đường tìm hắn.
Cũng may là Võ Thiện Nhân đã lường trước tình huống này nên đã dặn dò rất kỹ rằng bản thân mình hiện đang có công việc quan trọng cần giải quyết, kêu hai nàng cứ yên tâm ở nhà chờ đợi.
Ngoài ra tất thảy mọi sự tình liên quan đến Vạn Hoa Cung đều được các nàng đề cập qua giúp Võ Thiện Nhân có thể đại khái nắm được thông tin.
Đáng chú ý là thời gian gần đây Chế Kha thành chủ Mê Linh thường xuyên ghé qua Vạn Hoa Lầu dò hỏi tin tức về hắn.
Trong lòng Võ Thiện Nhân khẽ động, suy nghĩ một chút liền khẳng định chuyện này nhất định có liên quan đến Kiều My rồi.
Lúc lâu sau, gương mặt Võ Thiện Nhân mới giãn ra.
Mặc dù đã được Thu Thuỷ nói rõ tình huống nhưng sự an nguy của Như Ý - Cát Tường vẫn luôn canh cánh trong lòng, mãi cho đến lúc này hắn mới thực sự yên tâm.
Nhìn