Chờ đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt, Võ Thiện Nhân trong lòng hồi hộp, chú mục quan sát diễn biến trên sân khấu.
Ngừng một nhịp, Thanh Nguyệt nói tiếp: “Linh đan này tên gọi Định Nhan Đan.
Giá khởi điểm mười triệu linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn một trăm ngàn.”
Võ Thiện Nhân trong lòng nhảy dựng lên: “Con bà nó, bọn họ đưa ra cái giá cắt cổ này chẳng phải là cố tình chơi xấu ta sao?”
Mặc dù hắn tự tin về Định Nhan Đan nhưng bất quá cũng chỉ cho rằng giá trị thổi lên tối đa là một hai triệu linh thạch mà thôi.
Quả nhiên vừa nghe lời giới thiệu, bên dưới khán đài chợt bùng nổ tràng âm thanh huyên náo.
“Cái gì? Chỉ là ba viên linh đan tứ phẩm mà cũng lên đến mười triệu linh thạch.
Có nhầm lẫn gì hay không?”
“Định Nhan Đan, đó là linh dược gì sao trước nay ta chưa từng nghe đến?”
“Mười triệu linh thạch? Với số tiền ấy ta đi mua linh đan ngũ phẩm chẳng phải tốt hơn sao.”
“Các ngươi đừng vội, thử nghe xem công dụng của nó có gì đặc biệt.”
Trước phản ứng của mọi người, Thanh Nguyệt lại cất giọng: “Định Nhan Đan đối với tu vi cảnh giới không có tác dụng nhưng lại có thể giúp người dùng giữ gìn nhan sắc vĩnh viễn.”
Quan khách bên dưới tức thời xôn xao, đặc biệt là các thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.
“Trời ạ! Chỉ là linh đan tứ phẩm mà bá đạo đến vậy sao?”
Đối với linh giả, một khi đạt đến cấp độ nhất định liền có thể huyễn hoá linh thuật che giấu đi dung mạo thực, nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là tiểu xảo, nếu gặp phải người có tu vi thâm hậu lập tức sẽ bị lộ ra bản chất.
Cho dù tu vi càng cao tốc độ lão hoá càng chậm nhưng sau ngàn năm, vạn năm thì bất kỳ ai cũng không thoát khỏi dấu hiệu thời gian.
Nếu có thể mãi mãi bảo trì dung nhan thanh xuân có ai lại không muốn?
Một nữ nhân tu vi Thánh Cấp sơ kỳ bỗng nhiên đứng lên hỏi: “Nói là định nhan vĩnh viễn nhưng làm sao có thể xác thực chuyện này?”
Thanh Nguyệt không hề tỏ ra lúng túng mà thẳng thắn thừa nhận: “Công hiệu của Định Nhan Đan đúng là cần phải chờ đợi thời gian dài mới biết được.
Nhưng thông qua giám định của chúng ta Định Nhan Đan tuyệt đối có thể bảo dưỡng dung nhan cực kỳ hiệu quả.
So với khả năng phục hồi dung mạo của Mỹ Nhan Đan còn tốt hơn vô số lần.
Ngoài ra, chủ nhân Định Nhan Đan cũng chính là một đảo chủ trong số hai mươi mốt đảo, vị này khẳng định đã từng có người sử dụng, gần vạn năm qua vẫn giữ nguyên nhan sắc tuổi đôi mươi.
Thiết nghĩ thực hay giả mọi người sẽ tự có đánh giá.”
Đứng ở vị trí này nhiều năm, dĩ nhiên Thanh Nguyệt tâm tư vô cùng cẩn mật.
Lời nói của nàng không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Hơn nữa còn úp mở nói ra thân phận của chủ nhân Định Nhan Đan.
Cho dù sau này thông tin sai lệch có người muốn truy cứu thì cũng không liên can đến thanh danh của Vũ Thần Điện.
Nghe xong, nữ nhân Thánh Cấp sơ kỳ lập tức báo giá: “Nếu đúng như lời Thanh Nguyệt đại nhân, vãn bối xin ra giá mười triệu năm trăm ngàn linh thạch.”
Nàng ta vừa dứt lời liền lập tức bị những người khác đè lên.
“Mười một triệu linh thạch.”
“Mười một triệu năm trăm ngàn linh thạch.”
“Mười hai triệu linh thạch.”
“Mười hai triệu hai trăm ngàn linh thạch.”
Định Nhan Đan vậy mà lại được mọi người rất hoan nghênh.
Đừng nói đến những nam nữ trẻ tuổi, ngay cả những người có vẻ gần đất xa trời cũng tích cực tham gia.
Bọn họ vốn không cần để ý đến diện mạo của mình nhưng nếu mang Định Nhan Đan về cho con cháu trong nhà cũng là một món quà vô cùng đặc biệt.
Liên tiếp là những hồi báo giá.
“Mười hai triệu tám trăm ngàn linh thạch.”
“Mười ba triệu linh thạch.”
Chẳng bao lâu, giá trị của ba viên Định Nhan Đan đã bị đẩy đến một mức giá kinh người hai mươi triệu linh thạch nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Thậm chí ngay cả những căn phòng dành cho thượng khách cũng đua nhau báo giá.
Tình huống này khiến cho Võ Thiện Nhân trợn tròn mắt, thở dốc vài cái: “Điên cả rồi, bọn họ điên cả rồi…”
Căn phòng số mười hai, Văn Phê đột nhiên báo giá: “Ba mươi triệu linh thạch.”
Định Nhan Đan mặc