Theo thông tin Võ Thiện Nhân biết được, nội viện Thánh viện có năm ngọn chủ phong, phân chia thành bốn hướng là đông, tây, nam, bắc, do bốn vị đại trưởng lão đức cao vọng trọng cai quản.
Ngọn chủ phong phía bắc tên gọi Vạn Thú Phong. Phía nam là Thiên Kiếm Phong. Phía đông là Linh Bảo Phong. Phía tây là Linh Đan Phong.
Riêng ngọn chủ phong ở trung tâm tên gọi Thông Thiên Phong, là nơi dành cho Viện chủ.
Lê Châu đại trưởng lão là chưởng toà Linh Bảo Phong, nằm ở phía đông nội viện. Tuy không rõ nguyên do cụ thể nhưng Võ Thiện Nhân cho rằng chuyện hôm nay không phải là xấu. Dẫu sao hắn ở Thánh Viện thân cô thế cô, bỗng dưng có sư phụ là một vị chưởng toà, sau này đi đâu, làm gì cũng đã có chỗ dựa lưng.
Võ Thiện Nhân gom lại đống đồ vật trên bàn bỏ vào trong Ngũ Hành Giới Chỉ. Cầm trên tay bình ngọc Lê Châu đại trưởng lão để lại, hắn tò mò mở ra xem thử, tức thì bên trong, một mùi thảo dược thơm nồng xộc thẳng vào mũi.
Hắn liền đổ ra lòng bàn tay, thấy có ba viên linh đan màu vàng óng, linh khí toả ra vô cùng nồng đượm.
“Gặp được bảo bối rồi a.” Võ Thiện Nhân trợn tròn mắt, kinh hỉ nói.
“Đây là Tấn Linh Đan. Một loại linh đan sơ phẩm nhưng tác dụng rất lớn đối với Nhân Vực. Trong đó có ba nguyên liệu chủ là Thất Tâm Thảo, Thục Linh Chi, Hoàng Hổ Cốt. Theo ta dự đoán, ba viên Tấn Linh Đan này vừa đủ để ngươi tấn cấp lên Nhân Vực cấp mười.” Giọng lão Kim bỗng vang lên trong đầu.
Thấy lão Kim xuất hiện, Võ Thiện Nhân liền hỏi qua về việc Lê Châu đại trưởng lão. Lão Kim liền nói ngay: “Ngươi không cần quá lo lắng về chuyện đó. Ta thấy Lê Châu hẳn là không có ác ý. Hắn có địa vị cao trong Thánh Viện, thu nhận ngươi làm đồ đệ cũng có chỗ tốt, là căn cơ để ngươi nhanh chóng trưởng thành.”
Nghe lão Kim phân tích, Võ Thiện Nhân cảm thấy yên lòng hơn.
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua bị đám thí sinh khinh thường vì tu vi cảnh giới yếu kém, Võ Thiện Nhân liền hạ quyết tâm.
“Hừm! Còn ba tháng để chuẩn bị. Nhất định ta phải đột phá vào Nhân Vực cấp mười.”
Mang theo hùng tâm tráng trí, Võ Thiện Nhân quyết định đóng cửa bế quan.
Một tháng sau.
Sau khi dùng một viên Tấn Linh Đan, Võ Thiện Nhân đã thành công bước vào Nhân Vực cấp tám.
Trong lòng canh cánh về chuyện Hạ Bảng Linh Bảo, Võ Thiện Nhân định đi đến Linh Bảo Đường một chuyến. Không ngờ, trên đường nghe ngóng được một tin tức khiến hắn hãi hùng, vội vàng bỏ về giữa chừng. Đó là đám môn sinh ngoại viện, không rõ kẻ nào khởi xướng, tập hợp mấy trăm người, thành lập ra một hội nhóm, mục đích là truy tìm danh tính của “Lão Đại”, người bài danh đệ nhất trên Hạ Bảng Linh Bảo. Bọn chúng còn rêu rao rằng nếu tìm được sẽ lột da tróc thịt, khiến cho “Lão Đại” phải trở thành “Tiểu Oa Nhi”.
Nghe tin này, da đầu Võ Thiện Nhân run rẩy, trong lòng chửi bới loạn xạ. Cuối cùng đành ôm ấm ức quay về đóng kín cửa bế quan, tiếp tục tu luyện.
Trăng lên rồi hạ.
Hai tháng sau, cách ngày tiến vào nội viện một tuần, cánh cửa phòng Võ Thiện Nhân bật mở.
Ngay sau đó, thân hình Võ Thiện Nhân hiện ra. Hắn hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực, cảm giác vô cùng thư thái, dễ chịu. Trên người hắn, tản mác ra một cỗ hơi thở mạnh mẽ, khác xa so với ba tháng trước đây.
“Tấn Linh Đan quả nhiên hiệu quả thần kỳ. Ta dùng hai viên liền từ Nhân Vực cấp bảy tiến cấp lên Nhân Vực cấp chín. Còn lại một viên, có lẽ nên nghỉ ngơi vài ngày cho tu vi ổn định rồi nuốt cũng không muộn.”
Đúng lúc Võ Thiện Nhân đang cân nhắc nên làm gì tiếp theo, thì bất chợt từ xa, xuất hiện một bóng người đang tiến về phía mình. Võ Thiện Nhân nheo mắt quan sát, thấy đó là một gã thanh niên mặt mũi trắng trẻo.
“Chết cha! Là hắn.”
Nhìn rõ diện mạo đối phương, Võ Thiện Nhân chột dạ, vội vàng