“Vũ Hà Kiều My.”
Võ Thiện Nhân lẩm nhẩm mấy lần, còn cố tình tấm tắc khen: “Chà! Tên xứng với người. Quá đẹp!”
Nghe Võ Thiện Nhân nịnh hót, Kiều My đỏ mặt ngượng ngùng, vội lấy từ trong người ra hai vật, đưa cho hắn, nói: “Cảnh giới của ngươi rất thấp, lỡ một mai gặp phải cường địch ắt sẽ nguy hiểm vô cùng. Ta tặng ngươi chiếc vòng linh bảo này, ít nhiều cũng sẽ giúp ích cho ngươi. Còn đây là tấm lệnh bài của ta. Ngươi cầm lấy cả đi.”
Võ Thiện Nhân tiến lên nhận hai món đồ vật, là một chiếc vòng tay màu xanh và một khối lệnh bài, hai mặt có khắc một chữ “Vũ”.
Một lát, Kiều My liền đứng dậy, quay sang Võ Thiện Nhân bảo: “Bây giờ ngươi đi theo ta.”
Võ Thiện Nhân ngơ ngác, vội hỏi: “Đi đâu cơ?”
Kiều My nhoẻn miệng cười, nói: “Tất nhiên là về nhà của ta.”
Nghe Kiều My nói, Võ Thiện Nhân giật mình hoảng hốt: “Khoan đã! Ta đâu có nói là muốn theo nàng về nhà?”
Vài ngày tới Võ Thiện Nhân phải tiến nhập nội viện, bây giờ mà bỏ đi thì biết làm thế nào? Hơn nữa, trên người hắn có không ít bí mật. Quan trọng nhất là Võ Thiện Nhân có thể dễ dàng đánh lừa một Kiều My tâm hồn ngây thơ trong sáng, nhưng với cha mẹ nàng thì hắn không dám chắc. Nhìn vào tu vi Vương Cấp của nàng, Võ Thiện Nhân thầm phỏng đoán bối cảnh khủng bố phía sau.
Thấy hắn muốn từ chối, Kiều My trừng mắt hung hăng bảo: “Ngươi đã hứa nghe lời ta? Dám trở mặt sao?”
“Hay là để ta suy nghĩ lại một chút.” Trong lòng Võ Thiện Nhân có khổ nhưng không thể kêu.
Nghe câu trả lời, Kiều My nóng giận, dậm chân nói: “Ngươi còn lằng nhằng. Ta đâm một kiếm chết ngay tại đây cho rảnh nợ.”
“Còn bà nó? Đây là cưỡng ép ta sao?”
Nhìn sắc mặt Kiều My ngang ngược bá đạo, Võ Thiện Nhân sợ nàng xuất thủ thật, đành ngậm ngùi đáp: “Thôi vậy… Chúng ta về nhà. Con rể như ta cũng nên ra mắt nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân tương lai.”
Kiều My lập tức vui vẻ trở lại, đôi má ửng hồng, lườm hắn bảo: “Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi?”
Biết Võ Thiện Nhân mới chỉ là Nhân Vực cấp chín nên không thể lăng không phi hành, Kiều My liền lấy trong người ra thanh kiếm của mình, đây cũng chính là một kiện linh bảo.
Thanh kiếm thoáng cái đã biến hoá thành cự kiếm, mang theo Võ Thiện Nhân mặt mày ủ rũ, bay vút đi.
Cách Thăng Long Thành hơn năm mươi dặm về phía tây có một tiểu trấn, gọi là Thanh Vân. Xét về quy mô không thể so với Thăng Long Thành nhưng cũng rất thu hút nhân khí.
Lúc này, bên trong một tửu lầu, xuất hiện một nam một nữ trẻ tuổi. Nam thì mặt mày anh tuấn, nữ thì dung mạo tuyệt sắc, vì vậy thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Đôi nam nữ này chính là Võ Thiện Nhân và Vũ Hà Kiều My. Trước đó, sau khi bay được một ngày đường, Kiều My phát hiện ra trấn Thanh Vân này, liền nhanh chóng đáp xuống. Bản thân nàng tuy một thân tu vi Vương Cấp nhưng cũng cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục, sẵn tiện tắm táp thay đổi xiêm y.
Một ngày qua, Võ Thiện Nhân thấy dài đằng đẵng, khổ không sao tả xiết. Kiều My như con chim bên cạnh, hót liên hồi. Nàng tra hỏi đủ điều đến độ lỗ tai Võ Thiện Nhân muốn ù đi. Nhất là vấn đề từ trước đến nay hắn có quen biết nữ nhân nào chưa? Đã từng động lòng với ai chưa? Võ Thiện Nhân trong lòng sầu não, cảm giác Vũ Hà Kiều My nhất định là khắc tinh trong đời của mình.
Cũng qua đó mà Võ Thiện Nhân nhận ra rằng tính cách của Kiều My không hề hiền dịu như mình tưởng tượng, mà ngược lại còn có vẻ ngang ngược, trẻ con.
“Sao ngươi không ăn? Ngồi ngẩn ra đó làm gì?” Kiều My thấy vẻ thẫn thờ của Võ Thiện Nhân, liền đánh tiếng hỏi.
“Nàng xinh đẹp như vậy. Ta chỉ cần nhìn ngắm nàng cũng đủ no rồi.” Võ Thiện Nhân nháy mắt cười trêu chọc.
Nghe hắn ba hoa, Kiều My lè lưỡi làm mặt xấu bảo: “Đồ dẻo miệng. Cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi.”
Mối quan hệ giữa hai người trong thời gian ngắn đã cải thiện đáng kể. Vì vậy, ít nhiều trong giao tiếp cũng trở nên thân thiết hơn.
“Kiều My, nàng có thể bật mí cho ta biết về danh tính nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân được không?” Võ Thiện Nhân cố tình thăm dò.
Vũ Hà Kiều My che miệng cười khúc