Thân mình Dương Ngân Hạ run lên, cứ cảm thấy cánh tay trên vai mình như một chiếc bàn ủi.
Cô ấy vừa mơ hồ ừ một tiếng vừa chuyển tầm mắt đi chỗ khác, không dám nhìn Trương Quang Bảo.
"Chị nói xem cái này gọi là gì nhỉ.
Chuyện này cứ như đột nhiên xảy ra, điều tồi tệ nhất trên thế giới này cứ toàn để tôi đụng phải, mẹ nó..." Miệng Trương Quang Bảo đầy mùi rượu.
Có lẽ anh không nhìn ra rằng mặt anh chỉ còn cách Dương Ngân Hạ chỉ một đoạn ngắn.
Trời vốn đã nóng, bên người lại có một người đàn ông như cục than lửa dựa vào như thế, Dương Ngân Hạ chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, tim đập cực nhanh, một cơn nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Cô ấy thò tay đẩy Trương Quang Bảo nhưng không xi nhê gì.
Đúng lúc này, cố tình nhân viên phục vụ lại cầm nước tiến vào nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cô cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ im lặng lui ra ngoài, trước khi đi còn mang túi nôn vào.
"Cái đó, Quang Bảo, chuyện này cậu tùy hứng quá rồi.
Dù thế nào cũng không thể làm ầm ĩ trở mặt với người nhà như vậy được.
Cha cậu cũng đang nổi nóng nên..." Lời còn chưa dứt, Trương Quang Bảo đã gào ầm lên.
"Miễn bàn đến ông ấy đi! Ông ấy chỉ biết mắng chửi tôi! Từ trước đến giờ, hic, chưa bao giờ quan tâm đến đứa con này!" Anh của giờ phút này mặt đỏ bừng, khớp hàm nghiến răng rắc.
Dương Ngân Hạ bắt đầu có chút lo lắng.
Cô ấy có thể hiểu ra sự phẫn nộ trong ánh mắt anh.
Hiểu lầm của anh và cha anh rất sâu đậm.
"Ồ, được được được, không nói thì không nói." Dương Ngân Hạ dỗ như dỗ con nít vậy.
Cô ấy đỡ Trương Quang Bảo ngồi xuống rồi lại cầm chén trà đưa đến bên miệng anh, nhẹ giọng gọi: "Đến, uống ngụm trà cho thoải mái chút." Trương Quang Bảo thò tay nhận, lại cởi cúc áo khiến một mảng lớn ở ngực lộ ra.
Vừa thấy cảnh này, vẻ mặt Dương Ngân Hạ hơi khác thường.
Bởi vì cổ áo Trương Quang Bảo gần như mở ra hoàn toàn lộ ra lồng ngực rắn chắc bên trong.
Khuôn mặt vừa trở nên bình thường của Dương Ngân Hạ lại nóng lên.
Một sự bất an nóng nảy bốc lên từ trong cơ thể.
Cô ấy lấy tay ấn lên ngực, trong đầu hiện lên một câu: rượu có thể loạn tính!
"Chị à..." Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Trương Quang Bảo có chút không đúng nên vội vàng quay sang.
Khi nhìn thấy tình trạng này, trong lòng không khỏi chấn động.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt là Trương Quang Bảo mà cô ấy quen biết hai năm nay nhưng chưa từng bắt gặp.
Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười ngày xưa của Trương Quang Bảo giờ đây hốc mắt đỏ hồng, trong đôi mắt ánh lên nước mắt, mũi phập phồng thở gấp như đang phải chịu đựng nước mắt sắp tràn ra.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc nhưng đó là chưa đụng đến chỗ thương tâm thôi.
Xem ra lần này thằng nhóc này là thương tâm thật rồi.
Ngẫm lại thì cũng đúng, chia tay thì thôi đi, còn làm ầm ĩ mâu thuẫn với người nhà.
Mà điểm chết người chính là thằng nhóc này lại rất kích động, ngay cả tài khoản ngân hàng cũng khóa rồi, sau này phải trải qua thế nào đây.
Cô ấy lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa qua rồi cẩn thận nói: "Quang Bảo đừng như vậy." Trương Quang Bảo tựa đầu sang một bên không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Anh nhận khăn giấy vừa muốn lau, kết quả là lại nhớ ra gì đó nên lại trả giấy cho Dương Ngân Hạ rồi thò tay lau.
"Ôi, Quang Bảo, cậu nói chị phải nói thế nào với cậu đây.
Cậu thật sự kích động quá.
Dù sao thì người lớn cũng là người lớn, dù có chỗ không đúng mình cũng nên nhịn một chút.
Bây giờ cậu cứ muốn ồn ào đòi độc lập như thế, sao cậu không nghĩ lại xem mình có bản lĩnh đó không? Học phí mấy nghìn, còn có cuộc sống và vân vân, sau này cậu phải làm sao bây giờ? Nghe thấy lời chị nói này, gọi điện cho cha đi, nói lời xin lỗi.".
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
"Dù sao cũng là cha con, cha sẽ tha thứ cho cậu thôi.
Còn có bạn gái...!nguyên nhân bạn gái cũ thì không cần để ý quá.
Quang Bảo của chúng ta mới không thèm để ý, chia tay là cô gái kia mất thôi chứ chúng ta không đau lòng..."
Nói lảm nhảm chẳng biết qua bao lâu, nhưng Trương Quang Bảo bên kia vẫn luôn không một tiếng động, cô ấy quay đầu thấy thì không khỏi phì cười.
Người này đã lệch đầu sang ghế ngủ mất rồi.
Trương Quang Bảo ngày thường khó có lúc im lặng như thế.
Trong ấn tượng của Dương Ngân Hạ thì người này cứ như vĩnh viễn sẽ không an phận.
Lúc thấy anh, anh sẽ biến đổi các cách khác nhau chọc cho người ta vui vẻ.
Im lặng như thế vẫn là lần đầu tiên.
"Xong rồi!" Dương Ngân Hạ đột nhiên kêu thầm một tiếng, lấy điện thoại ra thì thấy mười một giờ rưỡi rồi! Trời ạ! Ký túc xá trường học mười một giờ đúng là đóng cửa, đặc biệt là hai ngày sinh viên còn chưa tới trường này còn đóng sớm hơn! Bọn họ không về được rồi! Chỉ lo an ủi Trương Quang Bảo nên quên nhìn thời gian, bây giờ làm sao mới tốt đây.
Nhìn nhìn Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ âm thầm thở dài.
Sau khi gọi người đến bàn tính tiền, cô ấy cố hết sức nâng anh dậy đi ra khỏi quán lẩu.
Lúc này đã sắp mười hai giờ đúng, ngọn đèn đường chiếu rọi cả Thành Đô phồn hoa.
Xe và người qua lại như biểu thị công khai Thành Đô là một thành phố không ngủ.
Dương Ngân Hạ và Trương Quang Bảo thật sự không biết nên đi chỗ nào.
Thôi quên đi, đi từng bước tính từng bước.
Cô ấy đi vào bên đường giơ tay đón một chiếc taxi,