Nếu bạn gặp được một cô gái trong nhà vệ sinh, mà còn là một cô gái xinh đẹp thì bạn sẽ có phản ứng gì? Hơn nữa quan trọng nhất là cô ấy lại thấy bạn lấy bao cao su từ trong người ra nữa, sợ là không phải ngượng ngùng đứng đó không biết làm gì thì cũng là tông cửa chạy? Nhưng Trương Quang Bảo không làm vậy, anh giơ tay phải ra nói một câu: “Cho một miếng khăn giấy đi.”
Chuyện này xảy ra sau khi bốn người bọn họ bước vào quán lẩu nửa tiếng, Trương Quang Bảo đã không biết mình đã uống hết bao nhiêu, dù sao thì có người kính rượu, không có người kính thì cũng uống.
Lúc này uống rượu đã không còn là quá trình nữa mà là mục đích.
Cuối cùng, anh cũng chịu không được, vỗ bàn vứt lại một câu: “Rót rượu cho tôi nhanh lên, tôi sẽ quay lại uống!” Nói xong thì hừng hực chạy xuống lầu.
Quán lẩu nhỏ này chỉ có một nhà vệ sinh, Trương Quang Bảo vội đến mức xông vào đó, vừa đẩy cửa, vừa khéo phía trước có một hồ nước, vì thế đứng ngay trước hồ nước, tay dựa vào tường, bắt đầu nôn.
Nôn tràn lan đại hải, nôn không ngừng.
Ngay vào hôm nay Trương Quang Bảo đã phát hiện mình có chỗ hơn người, đó là âm thanh nôn ọe của mình lớn hơn người khác!
Cuối cùng cũng dễ chịu hơn, Trương Quang Bảo nhìn bãi chiến trường của mình bất giác cười khổ, không ngờ rằng Trương Quang Bảo mình cũng là một người tầm thường, thất tình cũng uống rượu, uống rồi sẽ say, say rồi cũng nôn...
Năm năm, cả đời người có mấy cái năm năm, hơn nữa, năm này là năm tháng quý giá nhất của tuổi trẻ.
Vốn nghĩ là chuyện tình chắc như đinh đóng cột, cho dù như vậy cũng không chịu nổi một đòn, tầm thường, mẹ nó thật là tầm thường, nhưng thế giới này không phải do ngàn vạn người tầm thường đó tạo thành sao? Nghĩ đến đây, khóe môi Trương Quang Bảo nhếch lên tự cười nhạo chính mình.
Đột nhiên nghĩ đến hộp bao cao su Lý Đức cho, lấy ra nhìn, mẹ nó còn là hương hoa quả, que phát sáng, hừ, đi gặp ma hết đi, vứt hết não vào bồn bên cạnh.
Mở vòi nước rửa sạch những thứ mới vừa nôn, Trương Quang Bảo vỗ nước lên mặt, dễ chịu, người cũng tỉnh táo hơn.
Anh ngẩng đầu soi gương, tuy rằng không tính là phong độ ngời ngời nhưng ít nhất cũng không bôi đen cho đất nước xã hội chủ nghĩa của mình, được rồi, người anh em, nghĩ thoáng ra.
Không nghe Lương Cẩm nói sao, đàn ông không thiếu gì vợ để cưới.
Lại bụm mấy ngụm nước vỗ lên mặt, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, anh vừa ngẩng đầu lên đã sững sờ, chuyện kỳ lạ gì đây?
Trương Quang Bảo nhìn thấy một người trong gương, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, trông có hơi quen mắt.
Gặp ma rồi, đây là nhà vệ sinh, làm sao có người khác được? Trương Quang Bảo cố gắng lắc lắc đầu, rồi nhìn vào gương lần nữa, không sai, là một người phụ nữ! Cô ấy đang đứng ở ngoài cửa cách Trương Quang Bảo không xa, đang đứng nhìn chằm chằm vào anh.
Trương Quang Bảo nhìn chăm chú rồi nhận ra, đây là cô gái mà vài hôm trước anh đã gặp qua ở quảng trường, còn vì cô ấy mà đánh nhau.
Thế giới này đúng là nhỏ thật, vậy mà lại gặp ở đây.
Trương Quang Bảo quay lại nhìn cô ấy, hôm nay mặc một bộ khác, áo thun cộc tay màu trắng cùng với chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, thân hình vô cùng cân đối, thời thượng lại phóng khoáng, vô cùng xinh đẹp.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ cô ấy có cởi hết đứng trước mặt mình thì Trương Quang Bảo cũng không nhìn thêm một cái nào.
Đi đến trước mặt cô ấy, Trương Quang Bải giơ tay phải ra: “Cho một miếng khăn giấy đi.”
Triệu Cảnh rất chán nản, hôm nay đến đây ăn cùng vài người bạn, giữa chừng thì đi vào nhà vệ sinh, vừa bước vào định đóng cửa thì có một tên say rượu xông vào, nôn thốc nôn tháo vào hồ nước, bản thân mình bị dọa không nói đi còn đợi anh ta nôn hết.
Việc khiến mình tim đập mặt đỏ là tên lưu manh này lại lấy ra một hộp đồ vứt vào hố xí, tuy rằng cô ấy là con gái nhưng cũng biết đó là bao cao su.
Gặp ma rồi, vào nhà vệ sinh lại gặp biến thái, chuyện ngày nào cũng thấy trên báo vậy mà mình lại gặp rồi.
Nhưng hình như tên say rượu này có tâm sự, Triệu Cảnh thầm đoán trong lòng, vì sau khi anh ta nôn xong, Triệu Cảnh đã bắt gặp ánh mắt buồn bã của anh vào giây phút anh ngẩng đầu lên.
Đó là ánh mắt vô tình để lộ ra, là ánh mắt chân thật nhất, không giả vờ được, ánh mắt sẽ không lừa người.
Phụ nữ dễ mềm lòng, Triệu Cảnh yên lặng đứng đó nhìn, không lên tiếng làm phiền anh.
Nhưng sau đó, khi tên say rượu này ngẩng đầu lên, cảm thông trong lòng Triệu Cảnh đã bay mất, con người trước mặt này lại là tên lưu manh mấy ngày trước! Chuyện khiến cô tức giận là tên này lại dám xuất hiện trước mặt cô, giơ tay ra xin khăn giấy! Nhưng lạ ở chỗ, mình lại nghe lời anh ta, mở ví lấy khăn giấy đưa cho anh ta.
Tên đó lau mặt xong lướt qua Triệu Cảnh, đi thẳng ra ngoài, đến câu cảm ơn cũng không có.
“Cảm ơn.” Ngay lúc Triệu Cảnh đang hối hận thì giọng Trương Quang Bảo vang lên từ sau lưng, cũng coi như là biết lịch sự đi.
“Tại sao mình lại đưa khăn giấy cho anh ta?” Triệu Cảnh tự hỏi.
Khi Trương Quang Bảo bước vào phòng, đám anh em ban nãy đang xì xào thì im bặt, Trương Quang Bảo biết họ đang nói gì, im lặng kéo ghế ngồi xuống.
Anh không lên tiếng mấy người kia cũng không biết nói gì.
Mọi người cứ ngồi vậy, cảm nhận trong lòng đều khác nhau.
Lý Đức rất tiếc thay cho Trương Quang Bảo, cũng lo lắng cho người anh em này của mình sẽ chịu không nổi, ban nãy cũng thấy hết rồi, đó có phải là uống rượu đâu, rõ ràng là chuốc say chính mình.
Thường nói là rượu không say, là người tự say, mượn rượu giải sầu càng thêm sầu, người anh em à, nghĩ thoáng một chút.
“Tôi nói người anh em à.” Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn về phía ba người bạn cùng học cấp ba lên đến đại học vẫn là anh em của mình.
Ba người kia cũng nhìn Trương Quang Bảo, trong bốn người thì Trương Quang Bảo không phải lớn nhất nhưng mọi người đều quen nghe theo anh, mỗi khi anh nghiêm túc nói chuyện thì cho dù là nghịch ngợm như Lý Đức cũng sẽ nghiêm túc lại.
Anh em năm, sáu năm đã quen nghe theo Trương Quang Bảo.
Sợ nhất là hình thành thói quen, một khi thói quen được hình thành thì khó mà sửa đổi.
Trương Quang Bảo thở dài một hơi, bất lực nói: “Chuyện đã như vậy rồi, các cậu không cần lo lắng cho tôi, anh đây chịu được.
Anh Lương nói đúng, đàn ông thiếu gì vợ để cưới.
Dù sao thì chúng ta cũng đã đối đãi hết mình với người ta rồi, dùng một câu văn vở mà nói thì chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chia tay không có gì tiếc nuối hết.
Chuyện này chấm dứt ở đây, sau này đừng ai nhắc đến nữa, ai nhắc tôi sẽ trở mặt với người đó.”
Nghe Trương Quang Bảo nói vậy, Lý Đức an ủi phần nào, rốt cuộc vẫn là Trương Quang Bảo, chuyện gì cũng có thể nghĩ thoáng được.
“Quang Bảo, cậu có thể nói như vậy thì anh em yên tâm rồi.
Không sao, cũ không đi mới không tới, về trường tôi sẽ giới thiệu một cô cho, bảo đảm đẹp hơn Trương Ngọc Tâm gấp trăm lần.” Lý Đức gõ bàn nói.
Trương Quang Bảo nghe vậy thì cười, đột nhiên nghiêm lại nói: “Lần này trở lại, các cậu có thấy gì sai sai không?”
“Sai? Sai gì?” Lưu Quyết nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được gì, mấy anh em vẫn thường thuê phòng ở khách sạn Hồng Kiều với bạn gái, một đêm ít nhất cũng sáu lần, có gì không đúng đâu.
Nhìn mặt anh em khó hiểu, Trương Quang Bảo nói thẳng: “Trước khi chúng ta nghỉ hè, ngày nào cũng nói là trở về sẽ đánh nhau một trận, tìm lại cảm giác tung hoành ngang dọc của thời cấp ba.
Đánh nhau cũng đánh rồi, ra mặt cũng ra rồi, tôi hỏi các cậu có cảm giác gì?”
Nghe anh nói vậy, Lý Đức nhớ ra, trước đây khi lăn lộn ở thị trấn, mỗi lần đánh nhau đều sẽ cảm thấy sảng khoái, cứ như cả thị trấn này chỉ có mình là lớn nhất, mạnh nhất, ai dám không phục thì tên đó sẽ không được yên thân.
Nghĩ lại thời đó, ai mà không biết trường trung học số hai có bốn tên đầu gấu.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ là học sinh, lần này quay lại đánh một trận, hình như là không còn cảm giác như trước, thậm chí là có hơi nhàm chán.
Đánh thắng người khác có thể chứng minh điều gì? Chứng minh gan mình lớn? Chứng minh nắm đấm của mình cứng hơn người khác?
Nhìn mấy ánh mắt kỳ lạ trước mặt, Trương Quang Bảo đoán trong lòng họ chắc chắn cũng giống như mình.
“Tôi nói thẳng nha, bây giờ lên đại học đã không còn giống như tên lưu manh hồi cấp ba nữa rồi, khi đó cả ngày chúng ta chỉ nghĩ đến việc đánh nhau, ra mặt tỏ vẻ ngầu.
Nhưng lần này đánh nhau, tôi cảm thấy không còn sảng khoái như trước, ngược lại còn thấy nhàm chán, tuổi này rồi đã không còn được như trước nữa, thấy ai không phục thì hạ người đó.
Hoặc là, giống như trên tivi nói, hoàn cảnh môi trường của người khác nhau, thân phận cũng khác, cách nhìn nhận sự vật sự việc cũng khác.” Trương Quang Bảo không còn giả vờ nghiêm túc hay chém gió, những thứ anh nói đều xuất phát từ đáy lòng.
Hôm nay không còn giống khi xưa, mọi người cũng không còn là trẻ con, điều này thì anh đã hiểu rõ ràng cách đây một tiếng trước ngay sau khi anh và Trương Ngọc Tâm