Vào ngày mùng tám tháng mười một, Trương Quang Bảo đã phát hành ca khúc mới ‘Không muốn nói lời tạm biệt’ trên trang web QQ164.
Bài hát này được lấy cảm hứng khi đám người Trương Quang Bảo sắp tốt nghiệp.
Ở trong ký túc xá ngày hôm đó, anh và Lý Đức cùng với mấy người anh em khác tán gẫu về dự định sau khi tốt nghiệp, trong lòng mọi người cũng không thoải mái lắm, làm anh em với nhau trong vài năm trời, mắt thấy mọi người sẽ đường ai nấy đi, về sau có thể gặp lại hay không còn phải xem duyên phận.
Cho dù là đàn ông, trong lòng cũng không tránh được có một nỗi buồn chia tay, hồi tưởng lại những năm tháng các anh em đã trải qua cùng nhau, để lại rất nhiều kỉ niệm, tuy rằng không phải tất cả đều là tốt đẹp nhưng vẫn đả động sâu sắc đến mỗi người.
Duyên phận là một thứ rất kỳ lạ, trên thế giới có vài tỷ người, vì sao mấy người chúng ta có thể tụ lại cùng một chỗ?
Hơn nữa từ trung học đến đại học đều học chung một lớp, tin rằng ở trong cuộc sống hiện tại sẽ không tìm được bao nhiêu.
Cũng bởi vì như thế mới làm cho mọi người không thể buông bỏ được.
Tháng mười một, ngày tốt nghiệp, nỗi buồn chia tay bao phủ ở trong lòng mỗi người.
Trương Quang Bảo cảm nhận được điều này, sáng tác ra bài ‘Không muốn nói lời tạm biệt’.
Bài hát này vẫn theo phong cách chậm rãi thường thấy của anh, với giai điệu đẹp, ca từ như lời kể chuyện, thể hiện ra loại tình cảm lưu luyến không rời, mà lại hy vọng trân trọng nhau trước các bạn cùng lớp.
Hy vọng vĩnh viễn nhớ khuôn mặt của bạn,
Hy vọng sẽ trân trọng những suy nghĩ của nhau,
Những khoảng thời gian hạnh phúc sẽ mãi mãi không xóa nhòa trong lòng ta.
Con đường dài đầy chông gai,
Lời chúc phúc không nói nên lời, có thể cảm nhận hay không,
Không muốn nói lời tạm biệt, nguyện chúng ta cùng nhau trân trọng.
Khi sáng tác bài hát này, Trương Quang Bảo từng hát cho Dương Ngân Hạ nghe qua, người nọ cảm động đến mức rơi nước mắt.
Bài hát miêu tả tình cảm của những người bạn học trong mấy năm, miêu tả nỗi buồn chia tay vốn làm cho người ta tan nát cõi lòng như vậy.
Còn nhớ rõ ngày đó, là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Lương Cẩm.
Anh bạn này luôn luôn lầm lì, không thích nói nhiều.
Mấy anh em cùng nhau đến vào buổi sáng, lập tức nhận ra anh ta có gì đó không thích hợp, anh ta đang cầm quyển album cũ của anh, không ngừng lật xem.
Buổi sáng có tiết nên Trương Quang Bảo không đi làm, đang lướt internet bằng máy của Lý Đức, nhìn lại, ánh mắt của Lương Cẩm hơi đỏ lên.
Lúc ấy, Trương Quang Bảo cảm thấy Lương Cẩm có thể có tâm sự, vừa hỏi xong, Trương Quang Bảo lại hận không thể tự tát bản thân mình hai cái.
Hóa ra, hôm đó là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Lương Cẩm.
Trước kia, dường như Lương Cẩm rất ít khi đề cập đến việc này với các anh em, nên mọi người cũng không để ý.
Nhưng lần này thì khác, hai mươi hai tuổi, theo phong tục truyền thống mà giải thích, không tính là người lớn, nhưng về mặt pháp luật mà nói, hai mươi hai tuổi, là tuổi hợp pháp để kết hôn, quả thực đáng giá chúc mừng một phen.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, lúc này Trương Quang Bảo mới gọi Lý Đức, sau đó lại gọi Lưu Quyết đang lêu lổng ở bên ngoài trở về, lại thông báo cho Dương Ngân Hạ, mấy người cùng nhau đi vào một nhà hàng.
Lúc ấy Trương Quang Bảo lên tiếng, hôm nay anh trả tiền, không ai được tranh, anh bỏ tiền, mừng sinh nhật cho người anh em.
Trước đây ai tổ chức sinh nhật, các anh em đều vô cùng vui vẻ, mời rượu thì mời rượu, uống say còn phải nhảy thoát y, chỉ là bầu không khí hôm nay không đúng lắm.
Vừa ngồi vào bàn, tất cả mọi người đều không nói chuyện, cả đám cúi đầu, có chút trầm tư.
Trong lòng Trương Quang Bảo biết được đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng mà các anh em cùng nhau trải qua.
Sau hôm nay, những buổi sinh nhật sau này sẽ chỉ có một mình.
Anh rót đầy một ly rượu lớn cho mỗi người, ngay cả Dương Ngân Hạ cũng không ngoại lệ, sau đó dẫn đầu đứng lên.
Vốn định nói vài câu dõng dạc, nhưng sau khi đứng lên lại không nói được gì.
Các anh em đều nhìn anh, sáu năm ở chung, mọi người đã quen với việc Trương Quang Bảo trở thành người chủ trì, hễ là những bữa tiệc như thế này, nếu anh không phát biểu thì cảm giác không đúng lắm.
"Các anh em, trong cuộc sống này, rất ít người có thể được gọi là bạn bè thực sự, mà rất hiếm người có thể được gọi là anh em.
Chúng ta lớn lên ở cùng một thành phố, là bạn học thời trung học, lại là bạn học thời đại học, tìm khắp thế giới này chỉ sợ cũng không tìm được mấy người.
"Trong những năm qua, mọi người có vinh nhục cùng nhau, đồng tâm hiệp lực.
Hôm nay là sinh nhật của Lương Cẩm, tôi vốn không muốn nói những lời làm mất hứng này, nhưng tôi sợ, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, về sau sẽ không có cơ hội..." Nói tới đây, Trương Quang Bảo cảm giác cổ họng của mình như bị thứ gì làm nghẹn lại, rất khó chịu.
Mọi người đều im lặng, không ai lên tiếng, ai cũng biết Trương Quang Bảo sẽ nói gì tiếp theo.
Đó là những lời không muốn nghe nhất, nhưng lại không thể không nghe.
Những chàng trai thường ngày vốn cợt nhả, bất cần đời, lúc này đều trở nên im lặng, cúi đầu, sờ sờ lên mũi của mình.
"Có một nói là, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.
Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, tương lai như thế nào chúng ta cũng chưa thể tưởng tượng ra được.
Hôm nay là sinh nhật cuối cùng mà anh em chúng ta cùng nhau trải qua.
Mượn cơ hội này, tôi muốn nói với mọi người, làm anh em, là trọn đời.
Chia ly hôm nay là vì ngày mai sum họp tốt hơn.
Tình nghĩa sáu năm, chúng ta nên đặt nó ở nơi này."
Trương Quang Bảo vỗ vỗ ngực của bản thân mình, nhìn các anh em với vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.
"Buổi tối hôm nay, ngoại trừ phụ nữ ra, nếu ai không uống say, đừng trách Trương Quang Bảo tôi trở mặt.
Mọi người đều biết tính tình của tôi, tốt nhất không nên trêu chọc tôi.
Tôi kính trước một ly!" Nói xong câu này, anh giơ chén rượu lên, một ngụm uống cạn.
Lúc này mới phát hiện, rượu này không ngờ lại đắng như vậy.
Buổi tối ngày hôm đó, không ai biết đã uống bao nhiêu rượu, chỉ biết là vỏ chai rượu nằm la liệt trên mặt đất.
Trong lúc hát, tất cả mọi người đều có chút say.
Trương Quang Bảo khoanh hai tay ngồi một chỗ không nói một lời nào, Dương Ngân Hạ ngồi bên cạnh anh, một cánh tay khoác lên bờ vai của anh, như đang an ủi anh.
Lương Cẩm cúi đầu, hung hăng rít điếu thuộc, cả căn phòng đều tràn ngập khói thuốc do anh ta phun ra.
Lý Đức thường ngày lười nhất, nằm vắt chéo chân trên ghế, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ngay cả Lưu Quyết dường như cũng bị lây nhiễm, vừa gặm móng tay vừa thất thần.
Trong căn phòng không có một tiếng động nào, cũng không có ai động đến thức ăn trong nồi, nước cứ sôi lăn tăn.
Đều nói phụ nữ giàu tình cảm, tinh tế, thực ra đàn ông cũng giống như vậy.
Chỉ là không dễ dàng thể hiện ra ngoài, nhất định phải đến thời điểm thích hợp, địa điểm thích hợp mới có thể nhìn thấy mặt yếu đuối của một người đàn ông.
Người đầu tiên khóc là Lương Cẩm.
Dưới tình huống không hề báo trước, anh ta đột nhiên ném nửa điếu thuốc là trên tay ra ngoài, khóc ô ô.
Thử tưởng tượng một chút, một người đàn ông cao một mét tám bảy, co tròn người lại, co ro trên ghế che mặt khóc là cảnh tượng như thế nào?
Tuy rằng bình thường anh ta không nói nhiều, tính cách có chút hướng nội, nhưng lúc này anh ta thật sự không thể khống chế cảm xúc của bản thân mình.
Làm anh em trong sáu năm, sáu năm qua, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, có bao nhiêu lần anh em cùng nhau chạy trốn trên đường bị người đuổi chém, lại có bao nhiêu lần, các anh em uống rượu ca hát vui vẻ.
Những điều tốt đẹp đó đảo mắt sẽ biến thành những kỉ niệm, chỉ có thể lưu giữ trong tâm trí.
Đều nói sinh ly tử biệt là chuyện khiến người khác thương tâm.
Mà những thứ đẹp đẽ lại hóa thành kỉ niệm, nỗi buồn ấy làm sao có thể so sánh với việc chia ly?
Dương Ngân Hạ khóc thành tiếng, ánh mắt Lý Đức đỏ hoe, Lưu Quyết quay đầu sang một bên.
Bữa tiệc sinh nhật vốn nên vui vẻ lại chìm trong một bầu không khí buồn bã.
Trương Quang Bảo cắn răng, cố gắng hết sức khống chế bản thân mình.
Cảnh tượng này làm cho anh nhớ tới một bộ phim điện ảnh mà anh đã xem trước đây, ‘Ngục giam phong vân’ do Châu Nhuận Phát đóng.
Khi nhân vật chính do anh Phát đóng vai ra tù, các anh em đã đồng sinh cộng tử ở trong đó đã hát tặng anh một bài hát.
Trương Quang Bảo không nhớ rõ tên của bài hát, nhưng nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, chỉ cần là người có tình nghĩa đều sẽ cảm động.
Trong lòng cảm động, anh vươn người thấp giọng nói mấy câu bên tai Dương Ngân Hạ.
Dương Ngân Hạ ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy rời khỏi nhà hàng.
Không lâu sau, cô ấy cầm theo cây đàn ghita của Trương Quang Bảo trở lại.
Cây đàn ghi-ta này, trong vài năm nay đều đàn vì tình yêu.
Nhưng lại quên mất, đối với đàn ông mà nói, tình nghĩa anh em mới là quan trọng nhất.
Trương Quang Bảo vuốt ve đàn ghi-ta, cảm xúc như thủy triều dâng.
"Quang Bảo, hát một bài cho mọi người nghe đi, sau khi tốt nghiệp, muốn nghe cậu hát là rất khó." Lý Đức ngẩng đầu, nói với Trương Quang Bảo bằng giọng nói khàn khàn.
Trương Quang Bảo gật gật đầu, gảy dây đàn, nhẹ nhàng đàn hát.
Các anh em đều ngẩng đầu lên, nhìn anh, giọng hát độc đáo kia, giai điệu thổn thức làm cảm xúc của mọi người đều bị lây nhiễm.
Trên đời có mấy người tri kỷ, có bao nhiêu tình bạn có thể mãi bền chặt.
Hôm nay chia tay bạn và bắt tay nhau, tình bạn giữa hai ta luôn ở trong tim tôi.
Hôm nay phải tạm biệt, sau này nhất định có thể gặp lại.
Cho dù không thể gặp lại, chúng ta vẫn mãi là bạn của nhau.
Cho dù cách xa ngàn dặm, hai nơi cách trở.
Không cần gặp mặt, trong lòng cũng hiểu.
Tình bạn không thể thay đổi...
Sau khi bài hát kết thúc, trong phòng đã khóc thành một đoàn từ lâu.
Những người không nhìn thấy, nhất định sẽ không tin rằng, những chàng trai nghịch ngợm này cũng có thời điểm thương tâm như thế.
Người xưa cũng có câu nói, đàn ông không dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.
Nước mắt của Trương Quang Bảo cũng không nhịn được rơi xuống sau khi anh hát xong.
Gần đây anh có vẻ như thực sự yếu ớt, thường xuyên rơi nước mắt.
Nhưng có ai lại gặp phải nhiều chuyện giống như anh.
Cãi nhau ầm ĩ ở nơi này, chia tay với bạn gái năm năm, bà ngoại lớn tuổi còn lo lắng cho bản thân mình, hiện tại lại phải nhìn những người anh