Trương Quang Bảo tiễn Triệu Cảnh ở trạm xe và hẹn tham quan trường cô ấy vào cuối tuần, anh hoài niệm về một ngày khó quên này rồi chậm rãi đi về phía trường học.
Cuối cùng cũng có thể thật sự buông bỏ được Trương Ngọc Tâm rồi, cô ta không đáng để mình phải canh cánh trong lòng.
Có lẽ thời cấp ba còn chưa hiểu tình cảm là gì, cũng không hiểu xử lý tình cảm ra sao, vì thế yêu đương với cô ta năm năm.
Sau khi trải qua chuyện lần này, hình như lại hiểu được một mặt khác của cô ta rồi.
Năm năm, là một khoảng thời gian không ngắn, trước đây, trong đầu Trương Quang Bảo chỉ nghĩ, năm năm, tình cảm năm năm, không dễ gì có được, vì thể đừng dễ dàng từ bỏ.
Bây giờ xem ra, có lúc cũng cần phải quyết đoán từ bỏ.
Những chuyện đã qua thì cứ thể nó qua đi, vẫn là cô nhỏ điên đó nói đúng, đàn ông mà, phải cầm lên được, đặt xuống được, một người phụ nữ còn có thể nói ra được lời như vậy, lẽ nào Trương Quang Bảo là một thằng đàn ông mà lại không làm được?
Đối với người mình từng yêu, nhớ cái đẹp của cô ta, quên đi cái xấu của cô ta đã là một việc rộng lượng rồi.
Không có ai không rời xa ai được, trái đất thiếu ai cũng vẫn quay, ngày mai còn cuộc sống ngày mai phải trải qua, nhìn thoáng một chút, như vậy vừa xứng đáng với mình, vừa xứng với những người quan tâm mình, ví dụ như Dương Ngân Hạ, ví dụ như Triệu Cảnh.
Nghĩ đến Dương Ngân Hạ, Trương Quang Bảo nhớ ra, hôm nay có mấy lần muốn gọi điện thoại cho cô nhưng vì nguyên nhân này nguyên nhân kia mà từ đầu đến cuối vẫn không gọi được.
Ba ngày không gặp mặt, hình như cô giận thật rồi, mình cũng quá tin tưởng cô rồi, phụ nữ chung quy cũng là phụ nữ, luôn rất mẫn cảm trong chuyện tình cảm,có lẽ mình nên xin lỗi cô.
Trương Quang Bảo lấy điện thoại ra gọi cho chị Dương.
Điện thoại vang lên một tiếng tu tu nhưng lại không có ai nghe máy.
“Không ai nghe máy?” Trương Quang Bảo cúp máy, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không ai nghe.
Anh thở dài rồi đặt lại vào túi.
Đã vào thu rồi, lá của cây hai bên đường đã bắt đầu ngả vàng, một cơn gió nhẹ lướt qua, lá cây kêu xào xạc, những chiếc lá khô vàng lần lượt rơi xuống.
Ánh đèn bên đường như một con thuyền đơn độc giữa biển lớn trôi dạt trong gió.
Người qua đường vội vàng lướt qua, lúc này, nên về nhà rồi.
Một đôi tình nhân thu hút ánh mắt của Trương Quang Bảo.
Bọn họ đi bên đường, hình như bạn gái đang giận gì đó, bĩu môi.
Cúi đầu không thèm để ý đến bạn trai.
Dường như bạn trai rất lo lắng, tìm cách để chọc bạn gái vui, nhưng dùng hết mọi cách vẫn không thành công.
Cuối cùng, bạn trai làm ảo thuật, móc từ trong túi ra một thứ gì đó, đưa trước mặt bạn gái.
Kết quả là hiệu quả nhanh chóng, bạn gái cười rồi hừ một tiếng giật lấy món đồ đó, đấm nhẹ vào người bạn trai.
Hai người làm hòa, ôm nhau rời đi.
Trương Quang Bảo hiểu ý cười, giữa người với người sống chung với nhau có lẽ phải trò chuyện với nhau nhiều hơn, một bên nào đó phải xuống nước nhân nhượng bên còn lại.
Trước đây, chị Dương luôn là người chiều theo mình, lần này cứ để mình chiều theo ý cô đi.
Trương Quang Bảo lấy điện thoại ra gọi cho Dương Ngân Hạ lần nữa, cho dù là cô có giận thật hay không, hôm nay bắt buộc phải gọi cho đến khi cô bắt máy.
Lần này, rất thuận lợi, bắt máy rồi.
Câu đầu tiên của Dương Ngân Hạ làm Trương Quang Bảo ngớ người: “Tôi đang đợi cuộc gọi thứ ba của cậu.” May thay, mình gọi cuộc thứ ba, nếu không không biết sẽ có kết quả gì đây.
“Chị, tôi nghĩ, tôi nên xin lỗi chị.” Trương Quang Bảo nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi? Cậu làm sai gì rồi sao?” Giọng Dương Ngân Hạ rất bình tĩnh, không nghe được chút tức giận nào.
Trương Quang Bảo thầm nghĩ, có phải là mình nghĩ nhiều rồi? Chị Dương không hề tức giận, nhưng nếu không tức giận, vậy sao ba ngày rồi vẫn không thấy bóng đâu?
“Nói thật, tôi thật không nghĩ ra, tôi đã làm sai điều gì.
Nhưng khiến cho người phụ nữ mình yêu tránh mình ba ngày không lộ mặt thì người đàn ông nên kiểm điểm lại rồi.” Trương Quang Bảo cười nói.
Lại một cơn gió thổi qua, Trương Quang Bảo rùng mình hít vào một ngụm khí lạnh.
Dương Ngân Hạ tinh tế phát hiện ra: “Cậu đang bên ngoài à?”
“Ừm, bây giờ đang trên một đoạn của cầu Tứ Mã.” Trương Quang Bảo trả lời.
Vừa nói xong, Dương Ngân Hạ đã cúp máy, Trương Quang Bảo mơ hồ, chị có ý gì vậy? Cho dù tức giận thì chị cũng phải cho tôi giải thích chứ? Hơn nữa, tôi cũng không làm gì sai, không phải chị tức giận câu nói đó của Triệu Cảnh vào bữa ăn cơm hôm đó sao, vậy thì sao chứ?
Đúng, bọn tôi ngủ cùng một phòng nhưng đâu có ngủ cạnh nhau, càng không cần nói đến chuyện khác.
Chị cần phải như vậy không? Trước đây cứ nghĩ chị là một người phụ nữ rộng lượng, hiểu chuyện, bây giờ xem ra, chị cũng có hơi nhỏ nhen.
“Phụ nữ...” Trương Quang Bảo thở dài, dứt khoát không đi nữa, ngồi trên một băng ghế dài trên phố.
Đây có lẽ là cuộc cãi vã đầu tiên với Dương Ngân Hạ theo đúng nghĩa.
Giữa nam nữ, một khi từ bạn bè trở thành người yêu thì hình như có vấn đề xảy ra rồi, trước đây còn làm bạn, vô tư vô lo, không có lo lắng gì cả, nhưng thành người yêu, mối quan hệ gần gũi hơn, sao mà không còn cảm giác đẹp đẽ như trước đây nữa rồi?
Có câu: Tức cảnh sinh tình, lúc này trời đã tối, gió cũng nổi lên rồi, chỉ sợ chút nữa sẽ mưa.
Một mình Trương Quang Bảo ngồi trên băng ghế dài nhìn dòng người qua lại tấp nập trên phố, lòng lạnh lẽo vô cùng.
Trên thế giới này có bao nhiêu người quan tâm mình, không còn xòe tay cũng đếm được, có bà ngoại, chị Dương.
Bây giờ, chị cũng giận mình rồi.
Trương Quang Bảo à Trương Quang Bảo, mày đúng là cậu không thương, bà không yêu mà.
Chắc là kiếp trước là một người bội bạc, ác độc, kiếp này mới thảm như vậy.
Quả báo, tất cả đều là quả báo.
Một giọt nước lạnh rơi xuống đầu mũi, mưa rồi? Trương Quang Bảo ngẩng đầu, mẹ nó, mưa thật này! Ông trời ơi, người anh em đâu có hiềm khích gì với ông đâu? Ông có cần làm vậy với tôi không, tình cờ nhà dột mưa cả đêm...
Không quan tâm nữa, ông cứ mưa hết đi, có giỏi thì ông mưa xối xả dìm chết người anh em ở đây luôn đi, mẹ nó tôi phục ông thật luôn!
Dường như ông trời sợ Trương Quang Bảo, không dám mưa lớn, mưa phùn lặng lẽ rơi xuống thêm phần phiền muộn.
“Được rồi, ông trời cũng là tên sợ mạnh hiếp yếu.” Trương Quang Bảo hơi đắc ý.
Đột nhiên phát hiện, sao mà mình trở nên nhàm chán thế? So đo với cả ông trời? Điên rồi à?
Đột nhiên mưa trên đầu ngừng lại.
Một bóng chân của phụ nữ rơi vào tầm mắt.
Trương Quang Bảo nhận ra đôi giày đó, đó là của Dương Ngân Hạ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bỗng nhiên muốn khóc.
Mắt nhìn người đang đứng trước mặt, không phải Dương Ngân Hạ thì ai? Mặc một chiếc áo khoác xanh nhạt mà mình thích nhất, mái tóc dài xõa qua vai, tay cầm ô che trên đầu mình, thương xót nhìn mình.
Ánh mắt đó vẫn dịu dàng như vậy, vẫn khiến mình đắm say.
Môi động đậy nhưng không nghe ra được gì, như là bị mất tiếng.
“Bộ dạng của cậu bây giờ rất hiu quạnh.” Dương Ngân Hạ nhẹ nhàng nói.
Trương Quang Bảo cười nhạt, giơ tay lau đi nước mưa trên mặt.
Dương Ngân Hạ không quan tâm đến nước mưa trên băng ghế mà vẫn ngồi xuống.
Trương Quang Bảo lập tức ngửi thấy một mùi hương nước hoa quen thuộc, anh nhắm mắt lại, hít thở sâu, không kìm được khẽ a một tiếng.
“Chuyện gì mà khiến Quang Bảo của tôi ngây ngất như vậy?” Dương Ngân Hạ cười hỏi.
Trương Quang Bảo quay đầu lại, Dương Ngân Hạ nhìn anh đắm đuối, uổng tôi ban nãy còn bất mãn với chị, chị vẫn là chị, mãi mãi là một trong số những người quan tâm mình nhất trên thế giới này.
Trương Quang Bảo tôi cả đời này, có thể gặp được chị ấy cũng là tích đức của kiếp trước.
“Người phụ nữ có thể khiến Trương Quang Bảo tôi đắm say trên thế giới này, ngoại trừ chị của tôi thì còn có thể là ai được nữa?”
Dương Ngân Hạ cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ, một tay cầm ô, một tay lau nước mưa trên mặt Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình.
“Chị, nghe tôi giải thích...” Vừa dứt lời, Dương Ngân Hạ đã lắc đầu.
“Cậu không hề làm sai chuyện gì, tại sao phải giải thích? Nhưng, Quang Bảo, cậu đừng quên, tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, tôi cũng biết ghen, gặp chuyện không vui, cũng sẽ giở chút tính khí.
Tôi không giận cậu, vì tôi tin cậu, chỉ là, he he, trong lòng khó chịu.
Vì thế, người nên xin lỗi là tôi mới đúng.
Tại sao lại đến lượt cậu giành xin lỗi rồi? Việc này không giống tác phong của cậu nha.”
Trương Quang Bảo tự cười nhạo bản thân, thở dài nói: “Chỉ sợ chỉ có chị mới có thể khiến tôi như vậy.
Chị...”
“Quang Bảo, tôi có một yêu cầu, tôi thật không muốn nghe cậu gọi tôi là chị nữa, nếu như có thể, cậu gọi tôi...”
Trương Quang Bảo suy nghĩ rồi thử gọi: “Tiểu Dương?”
Dương Ngân Hạ trừng mắt nhìn anh.
“Tiểu Dương Dương?”
Dương Ngân Hạ không nhịn được cười.
“Ngân Hạ.” Trương Quang Bảo nghiêm túc gọi, gọi rất chân thành.
Dương Ngân Hạ ngơ ra, quen biết anh đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mình.
“Ây da,