Triệu Cảnh ngừng khóc, vẫy tay với Trương Quang Bảo: “Anh cúi xuống chút, tôi có lời muốn nói.”
Trương Quang Bảo do dự rồi cúi đầu xuống.
Cúi đến có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Triệu Cảnh và có thể cảm nhận được hơi nóng trên người cô ấy luôn, Trương Quang Bảo không kìm được mà đứng núi này trông núi nọ.
Lúc này, Triệu Cảnh nhanh như chớp hôn lên mặt Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo sững người, ngây ngốc nửa ngày cũng không có phản ứng.
Sau khi Triệu Cảnh hôn xong, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng lại nhoẻn miệng cười.
Làm cho Quang Bảo dở khóc dở cười, ban nãy khóc liên hồi mà bây giờ đã cười? Haiz, con nhóc này thật khiến người khác khó đoán.
Anh bất lực lắc đầu rồi cười khổ: “Được rồi, khóc cũng khóc xong rồi, hôn cũng hôn rồi, mau thay quần áo đi, tôi đợi cô ở ngoài.
Nếu như cô không nghe lời, sau này tôi không chơi với cô nữa.”
Lần này Triệu Cảnh ngoan ngoãn, nghiêm túc gật đầu, Trương Quang Bảo cười đi ra khỏi phòng.
Trương Quang Bảo sờ nơi mà Triệu Cảnh hôn lên, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, con nhóc này thẳng thắng đến đáng yêu, hình như không đề phòng mình chút nào, có câu nam nữ thụ thụ bất thân, hình như cô ấy không hề coi mình là bạn khác giới.
Lần trước ở trong phòng của quán net, cô ấy trong chốc lát đã ngồi vào lòng mình, tuy rằng để chọc tức Trương Ngọc Tâm nhưng cũng khiến mình mất mặt vô cùng, em trai nhỏ không hiểu chuyện...
Đột nhiên anh lại nhớ đến lời của Lý Đức đêm đó: “Cậu dám bảo đảm cô ấy không thích cậu không?” Nhìn mấy hiện tượng này, nếu như là người bình thường thì có thể chắc chắn là thích mình rồi.
Nhưng Triệu Cảnh thì khác, cô ấy là một con nhóc hoạt bát, phóng khoáng hào sảng, có lẽ không giống với lời Lý Đức nói.
Anh tự trấn an mình, rồi thấy yên tâm hơn nhiều.
Triệu Cảnh thay quần áo xong thì đi ra, có thể nhìn ra cô ấy đã cẩn thận trang điểm, chải tóc xong hết rồi, còn tô son dưỡng nhưng vẫn không che được đôi môi tái nhợt.
“Được rồi, đi thôi.” Triệu Cảnh ôm lấy cánh tay Trương Quang Bảo rồi cười nói, không còn trạng thái giống như ban nãy.
Trương Quang Bảo lắc đầu, mặc cho cô kéo mình xuống lầu.
Đi qua cửa ký túc xá, Trương Quang Bảo trả lại hộp đồ nghề cho bác gái và cảm ơn lần nữa, Bác gái thấy nụ cười hạnh phúc của Triệu Cảnh thì yên tâm rồi, bình thường con nhóc này rất kính trọng mình, tuy rằng tính tình thẳng quá nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.
“Triệu Cảnh, giờ vui rồi nha, anh trai đến thăm con rồi.” Bác gái cười ha ha.
Triệu Cảnh mơ hồ, anh trai gì? Anh tôi đang ở thị trấn Xạ Hồng mà.
Trương Quang Bảo thấy vậy thì vội vàng cảm ơn bác gái rồi kéo Triệu Cảnh đi.
“Anh trai gì? Anh tôi đến rồi à?”
“Đừng nhiều lời, tôi chính là anh cô!”
Đến bệnh viện, Trương Quang Bảo bận trước bận sau, lấy số, lấy thuốc, trả tiền, đến cả mẹ còn chưa hầu qua nữa.
Bực nhất là còn bị bác sĩ mắng một hơi, nói gì mà bạn trai không có trách nhiệm, bạn gái bệnh đến vậy rồi mới đưa đến viện.
Trương Quang Bảo còn không cãi được, chỉ có thể nhận sai.
Khi tiêm thuốc, con nhóc đó kêu gào như heo bị giết ở trong phòng tiêm, Trương Quang Bảo nghe mà cau mày.
Khó khăn lắm mới xong, Trương Quang Bảo muốn đưa cô ấy về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng cô ấy thì hay rồi, không về, cứ bắt Quang Bảo đi dạo cùng cô ấy.
Nếu như bạn không chịu, cô ấy sẽ ngồi ngay trên phố, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Trương Quang Bảo bất lực, chỉ có thể đồng ý.
Ở đây, tôi muốn nhắc nhở các đồng bào nam, kiên quyết ngăn chặn phụ nữ dạo phố.
Bởi vì, đây là một việc tương đối đau khổ, phụ nữ dạo phố, không nhất định phải mua đồ.
Bọn họ chỉ muốn nhìn thấy cửa hàng quần áo, cửa hàng giày, cửa hàng túi xách, trang sức,...!Chắc chắn sẽ vào xem không ngừng, thật ra cô ấy không hề muốn mua.
Xem hết nơi này đến nơi khác cho đến khi đau chân còn không chê mệt.
Đợi khi muốn mua đồ thật lại lựa nửa ngày, cái này không vừa ý, cái kia cũng không vừa ý, cuối cùng cũng vừa ý thì lại chê mắc, y như mấy bà cô trên chợ vậy, mặc cả, tôi qua cô lại, còn lợi hại hơn cả nhóm đấu khẩu Nho giáo của Chu Cát Lượng.
Đàn ông là đau khổ nhất, đi dạo cùng thì không có hứng thú, đợi bọn họ vào một cửa hàng, mình ở bên ngoài đợi, chờ đợi là cả một quá trình.
Những ai chưa trải qua cảm giác buồn chán, đau khổ đó thì không thể hiểu được.
Làm đàn ông thật mệt.
Triệu Cảnh mua không ít đồ, thức ăn có, quần áo có, thậm chí có cả vài bộ đồ của đàn ông, thật không biết cô ấy muốn làm gì.
Hai chân của Trương Quang Bảo đã không đi nổi nữa rồi.
Cuối cùng, đợi cô ấy mua xong, cứ nghĩ là có thể về được rồi.
Không! Còn phải đi ăn gà rán!
Trời ơi, đất ơi, cứu tôi đi.
“Nhóc lưu manh, nè!” Trong cửa hàng thức ăn nhanh, Triệu Cảnh đưa mấy chiếc túi qua.
Trương Quang Bảo đang không có tinh thần nhai một đống rác tây, nghe vậy thì ngơ ra, nhận mấy chiếc túi đó thì thấy đều là quần áo mới mua.
“Đây là sao?” Trương Quang Bảo không vui, đưa lại cho cô ấy.
“Tặng anh đó, anh đến thăm tôi, mua nhiều đồ cho tôi, còn đi bệnh viện cùng tôi, đương nhiên tôi phải cảm ơn anh đàng hoàng rồi.” Triệu Cảnh nói như việc đương nhiên.
Đối với cô ấy, người ta giúp mình, cho mình chút lợi ích thì mình nên đáp lại.
Như đi ăn nhà hàng phải trả tiền vậy, chuyện bình thường thôi.
Nếu như không phải Trương Quang Bảo sớm biết tính cách này của cô ấy thì đã nổi trận lôi đình rồi.
“Triệu Cảnh, tôi hỏi cô, cô nghĩ bạn bè là gì?” Trương Quang Bảo nghiêm túc hỏi.
Triệu Cảnh hơi mơ hồ, rõ ràng, cô không hiểu rõ lắm về khái niệm bạn bè.
Nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáo: “Bạn bè là...!là...!là như chúng ta đây.”
Trương Quang Bảo cười, đẩy chiếc đĩa trước mặt một cái: “Trước khi cô tặng đồ cho tôi, chúng ta còn là bạn bè đúng nghĩa, nhưng mà bây giờ hơi khác rồi.”
Triệu Cảnh buông đồ trong tay xuống, hơi ngạc nhiên nhìn Trương Quang Bảo, cô ấy không biết sao đột nhiên nhóc lưu manh này lại tức giận.
Là mình đã làm sai gì sao?
Trương Quang Bảo không nỡ nhìn bộ dạng này của Triệu Cảnh, lắc đầu nói: “Đừng căng thẳng, tôi không có ý đó, chỉ là muốn nói với cô, bạn bè thật sự, không phải như vậy, tôi đến thăm cô, đi bệnh viện cùng cô, chỉ là xuất phát từ danh nghĩa bạn bè, không phải vì đồ của cô.
Giữa bạn bè với nhau nên giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau, còn về tình cảm thì không phải dựa vào bất kỳ cơ sở vật chất nào, cũng không cần báo đáp, hiểu chưa?”
Triệu Cảnh suy nghĩ một hồi nhưng vẫn lắc đầu không hiểu.
Trương Quang Bảo thở dài, lại nói: “Nói trắng ra là, tôi giúp cô, cô tặng quần áo cho tôi là xem thường tôi, hiểu chưa? Vì không phải cần mấy thứ này mà giúp cô, chỉ là vì chúng ta là bạn bè.”
Triệu Cảnh ồ một tiếng, hình như hiểu ra rồi, cầm túi quần áo đứng lên, ngó qua ngó lại rồi đột nhiên đi đến bàn của một đôi tình nhân bên cạnh.
Triệu Cảnh cầm túi trong tay ngồi xuống trước mặt người nam đó: “Đây, tôi tặng quần áo cho anh!” Trong lúc đôi tình nhân đó đang ngơ ngác thì Trương Quang Bảo lao qua đó kéo Triệu Cảnh về.
“Tôi nói đầu con nhóc cô có vấn đề à? Vẫn chưa hiểu ý của tôi!” Trương Quang Bảo bắt đầu sầu não.
Triệu Cảnh nhíu mày: “Không phải nói giữa bạn bè không thể như vậy sao? Tôi không phải bạn anh ta, thì tôi có thể tặng quà cho anh ta rồi.”
Trương Quang Bảo thật sự cạn lời, anh cầm mấy chiếc túi đó qua rồi móc ví ra hỏi: “Dùng hết bao nhiêu tiền, tôi đưa cô.”
Triệu Cảnh nghịch ngợm cười: “Hi hi, anh vẫn muốn có đúng không?”
“Nói bậy, này, tôi nói cô...!Thôi đi thôi đi, nhất thời không thể nói rõ với cô được, đây là ba trăm tệ, nhiều hơn thì anh đây cũng không có, coi như là tôi xui xẻo đi.” Trương Quang Bảo móc ba tờ tiền trong ví ra đưa cho cô ấy.
Mẹ nó, trong ví chỉ còn mười mấy đồng thôi, tháng này còn mấy ngày, phải ăn cháo ăn bánh bao qua ngày rồi.
Khi Trương Quang Bảo lấy ví ra, Triệu Cảnh nhìn trộm, ôi, ba trăm tệ.
Còn giả bộ gì chứ.
Khi đó, cô từ chối tiền của Trương Quang Bảo, nói: “Vậy đi, quần áo này là do tôi mua, tặng người khác thì anh không cho, vậy anh cầm đi rồi đợi anh có lương mà tôi cần quần áo thì anh mua cho tôi, được không?”
Trương Quang Bảo trong lúc bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sao mà gặp con nhỏ điên này vậy