Có người đã định trước cả đời sẽ dây dưa không rõ ràng với một người khác, cho dù bạn có trốn tránh như thế nào, cuối cùng định mệnh vẫn sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Trương Quang Bảo thề, nếu có một ngày anh lại để anh gặp lại Triệu Cảnh, anh nhất định sẽ khiến cô ấy đẹp mặt.
Có lẽ bởi vì tuổi tác không thuận lợi, Trương Quang Bảo vừa xách dao phay đuổi theo chưa tới mấy bữa đã bị cảnh sát mặc thường phục đang trên đường tuần tra phát hiện.
Tháng này, đồn cảnh sát huyện đã ban hành một văn kiện của Đảng, thấy rằng mấy tháng dạo gần đây số lượng án hình sự không ít, toàn bộ hệ thống đồn cảnh sát ở huyện quyết định triển khai một đợt hành động nghiêm trị, dốc toàn lực chống các loại tội phạm hình sự.
Gần đây các cảnh sát mặc thường phục của đồn cảnh sát ở Thành Nam đều đang rầu rĩ, nửa tháng trôi qua, dường như các tội phạm đã nghe phong thanh chuyện gì đó, cũng không hành động gì.
Ngay cả mấy tên háo sắc ngày thường chuyên nhìn lén mấy nữ sinh đi vệ sĩ cũng an phận.
Xem ra lần này muốn tân tiến đơn vị thật sự không có hy vọng rồi.
Thế nhưng trong giờ phút quan trọng này thật sự đã cho bọn họ bắt được một người, người này vô cùng lớn gan, giữa ban ngày ban mặt lại xách dao phay đuổi giết mấy cô gái trẻ ngay trên đường chính.
Rõ ràng chính là kẻ thù của nhân dân, ngược gió gây án, tính chất cực kỳ ác liệt!
Kết quả cảnh sát mặc thường phục bất chấp nguy hiểm, chẳng để ý tới việc bị tội phạm chém bị thương, nhanh chóng chế ngự tên côn đồ, ngăn chặn một vụ giết người.
Trong phòng thẩm vấn, Trương Quang Bảo bị còng hai tay, ngồi xổm trên đất, đầu cúi thật thấp.
Không phải anh muốn như thế, anh luôn cho rằng cho dù trong hoàn cảnh nào đàn ông đều không thể thấp kém cúi thấp đầu, cho dù đầu nào cũng không được.
Thế nhưng đồng chí cảnh sát mặc thường phục đang ngồi trước mặt anh ra lệnh cho anh phải làm như thế, phải cúi đầu với nhân dân.
Phòng thẩm vấn này thật sự không phải chỗ để người ta nán lại, cùng lắm chỉ khoảng mười mét vuông, trong phòng cũng chẳng có gì, chỉ có một chiếc bàn làm việc, hai băng ghế được đặt chính giữa phòng.
Trong phòng vừa đen vừa tối, một ngọn đèn mờ tối treo trên bàn làm việc, cả phòng trông vô cùng âm u.
Trong lòng Trương Quang Bảo vô cùng oan ức.
“Họ tên? Tuổi tác? Địa chỉ? Nghề nghiệp?” Cảnh sát mặc thường phục có kinh nghiệm phá án phong phú cầm bút gõ lên bàn một cái, nhìn nghi phạm hết nhìn đông rồi lại ngó tây kia, lên tiếng hỏi.
Trương Quang Bảo ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười lên tiếng: “Chú cảnh sát…”
“Dừng lại! Đây không phải chú của cậu, tôi cũng không có một người cháu mất mặt như cậu.
Trả lời câu hỏi của tôi!” Đồng chí cảnh sát mặc thường phục ngay thẳng nói.
Con ngươi Trương Quang Bảo đảo một cái, lại cười hì hì kêu lên: “Anh cảnh sát, anh nghe tôi nói…” Anh lập tức im miệng, bởi vì anh thấy đồng chí cảnh sát mặc thường phục uy nghiêm kia đang cầm một cây gậy cảnh sát, nặng nề nện xuống bàn làm việc, chấn động mạnh khiến ly trà trên bàn không ngừng run lên.
“Trương Quang Bảo, 21 tuổi, sinh viên, sống lại số một, lầu ba, đơn vị một ký túc xá cán bộ ở đường Nhân Dân.” Trương Quang Bảo thành thật trả lời.
Anh có kinh nghiệm phong phú đối với đồn cảnh sát, đụng phải cảnh sát, có thể chạy thì chạy, nếu như chạy không thoát, không may phải vào đồn cảnh vậy thì phải biết điều, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, cho dù thế nào đi nữa nếu đối nghịch với cảnh sát thì chẳng có trái ngon để hưởng.
Không nói khác, thứ chạm vào bạn sẽ là côn điện, hoặc nhốt bạn vào sau song sắt kia, những thứ này đủ cho bạn chịu đựng, Trước kia một người anh em của anh đã từng vào đồn cảnh sát, bị người ta ra khảo sau song sắt ròng rã một ngày, đi tiêu đi tiểu toàn làm trong quần, đừng nói mất mặt tới mức nào.
“Hừ, vẫn còn là sinh viên,” Cảnh sát mặc thường phục vừa ghi chép vừa hừ lạnh nói.
Bây giờ ấy mà, tỷ lệ mấy người trẻ tuổi phạm tội đang có khuynh hướng tăng lên, là thời điểm thật tốt để chèn ép.
Nếu không những tên nhóc này thật sự không biết trời cao đất dày.
Thế nhưng tên nhóc trước mặt này, trông cũng có học thức, cũng không giống bị bệnh thần kinh, cũng không giống dẫn xã hội đen.
Sao lại xách dao phay đuổi theo chém người trên đường phố chứ?
“Khai bảo đi, hẳn cậu cũng biết chính sách của đảng…” Cảnh sát mặc thường phục đang muốn nói cho người phạm tội biết một số chính sách, thế nhưng người phạm tội đã giành nói trước: “Biết, biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, tôi chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khai báo, tranh thủ nhận được sự khoan hồng, mong chú cảnh sát yên tâm về điều này.”
Cảnh sát mặc thường phục gật đầu một cái, thái độ nhận tội của tôi nhóc này cũng không tệ, có thể tùy tình hình mà nhận được sự khoan hồng.
Đồng chí cảnh sát chỉ chỉ băng ghế nhỏ trước mặt, nói: “Ừ, thái độ của cậu cũng không tệ lắm, ngồi đi.” Sau khi Trương Quang Bảo tỏ lòng biết ơn sâu sắc mới ngồi xuống băng ghế.
Vị cảnh sát mặc thường phục kia đang định hỏi tiếp, chở thất vẻ mặt Trương Quang Bảo trở nên ảm đạm, cúi đầu, bảo vai hơi run run, dường như đang khóc? Lúc này mới thấy hối hận sao, đã muộn rồi.
Ôi người trẻ tuổi sa chân.
Anh ta đã làm việc này mười mấy năm, cũng đã gặp không ít thanh niên thế này, luôn là sau khi đến đồn công an mới biết hối hận, thế nhưng trên đời nào có chỗ nào bán thuốc trị hối hận sao? Là người luôn phải trả giá thật lớn cho hành động của mình!
“Đừng khóc, thành thật khai báo những việc đã trải qua, tranh thủ nhận được sự