Nút thắt, chắc chắn là nút thắt, Trương Quang Bảo đã ngồi ở trước máy tính ba ngày, không nghĩ ra được một chữ nào, không nghĩ ra được một cái âm tiết nào.
Lạ một điều, trước kia khi anh muốn sáng tác thì linh cảm giống như nước suối vậy, cứ phun trào ra ngoài, lần này bị làm sao vậy?
Âm nhạc cũng là một môn nghệ thuật, nghệ thuật phải bắt nguồn từ cuộc sống, phải lấy đề tài từ cuộc sống.
Vốn dĩ Trương Quang Bảo đã có mấy kế hoạch, vài ngày trước cũng có rất nhiều chuyện giúp cho anh có linh cảm, nhưng khi viết ra thì anh vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Hiện tại, loại âm nhạc đang lưu hành phổ biến vẫn là những bản tình ca.
Nhưng có một vấn đề lớn, giống như không hát sống hát chết, chi chi nha nha, sẽ không gọi là tình ca.
Thế giới vẫn tốt đẹp, chẳng lẽ ngày nào cũng có người thất tình? Ngày nào cũng bị đá? Trong giới âm nhạc hiện này thiếu những ý tưởng mới, loại giai điệu đau buồn này, mọi người nghe xong cũng thấy phiền, không có việc gì lại giống như một người vợ trẻ, khóc trời khóc đất, âm thầm gạt lệ làm gì?
Chính vì điều này mà Trương Quang Bảo đã tự mình làm thất bại trong những bài trước.
Lần này cũng không thể bỏ lỡ, cơ hội hiếm có như vậy, anh muốn chứng minh bản thân mình thông qua cuộc thi lần này.
Đoạt giải hay không không quan trọng, quan trọng là..., sáng tác của mình có thể nhận được sự khẳng định của mọi người.
Cho nên phải tìm một cách khác.
Sáng tác là nói về ý tưởng sáng tạo, không có ý tưởng sáng tạo gọi là chạy theo xu hướng.
Nhưng ý tưởng sáng tạo này không giống như một ngày ba bữa cơm, đến lúc là phải đi ăn, nói về cảm giác nhưng không có cảm giác, ép buộc bản thân mình cũng không phải là cách.
"Quang Bảo, tôi thấy cậu mấy ngày nay có vẻ buồn chán, làm sao vậy?" Lý Đức đang chơi WOW, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trương Quang Bảo đang nhíu mày, tay chống cằm nhìn chằm chằm màn hình.
Vì thế, anh ta thuận miệng hỏi, theo quan điểm của anh ta, Trương Quang Bảo như thế này hơn phân nửa là cãi nhau với Dương Ngân Hạ hay gì đó.
Trương Quang Bảo thở dài, yếu ớt nói: "Ài, tôi gặp phải nút thắt.
Ba ngày rồi, không nghĩ ra được bất kỳ cái gì."
Tuy rằng Lý Đức không hiểu âm nhạc, cũng không biết sáng tác, nhưng sau khi nghe Trương Quang Bảo nói như vậy, anh ta bật cười: "Trời, tôi tưởng là chuyện gì, không có linh cảm thì cậu phải đi tìm linh cảm chứ sao."
Trương Quang Bảo liếc mắt nhìn anh ta một cái, hừ lạnh nói: "Cậu chơi trò chơi của cậu đi, cậu thì biết cái gì, linh cảm nói tìm là tìm được hay sao?"
Lý Đức trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cười lạnh nói: "Đánh rắm, tôi cũng không tin, chúng ta tốt xấu gì cũng sống với nhau hơn hai mươi năm, xa không nói, từ lúc học trung học, chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện? Nhiều chuyện như vậy mà không cho ngươi một chút linh cảm nào? Tùy tiện hồi tưởng lại thời trung học của chúng ta, bao nhiêu chuyện kích động lòng người, lại không thể sáng tác một bài hát hay sao?"
Trương Quang Bảo đột nhiên ngồi thẳng người, đúng vậy, lời nói của Lý Đức thật ra đã nhắc nhở bản thân mình, tìm linh cảm không thể giới hạn ở hiện tại, trước kia có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, chẳng lẽ không thể cung cấp cho bản thân mình một ít tư liệu sống hay sao?
Nhưng nghĩ lại, giai đoạn học trung học trước kia, cả ngày chỉ là đánh nhau, tán gái, trốn học, uống rượu, một quá khứ hoang đường, nếu thật sự muốn đi tìm chủ đề từ đây, viết ra cái gì đó, chỉ sợ sẽ bị người khác lên án.
Cuộc thi lần này là một sự kiện long trọng, không thể đi theo con đường lệch lạc này.
Nếu không, thậm chí không thể vượt qua cuộc sơ tuyển, bị người bắn chết!
Ài, thật đau đầu …
Mắt thấy tháng mười hai đã bắt đầu, ngày mùng mười tháng mười hai chính là thời hạn nộp tác phẩm, nhưng tác phẩm của mình còn chưa thấy bóng dáng ở đâu, Trương Quang Bảo thật sự có chút sốt ruột.
Nhưng trong lòng anh cũng hiểu được, sốt ruột cũng vô ích, hơn nữa càng sốt ruột càng phiền phức.
Được rồi, không phải vội, cứ chơi một lúc đi.
Internet trong ký túc xá sử dụng Netcom, Trương Quang Bảo vốn muốn chơi hai trận bóng rổ đường phố, nhưng trận tiếp theo cũng sẽ mất năm giờ đồng hồ, anh không đủ kiên nhẫn nên tắt máy tính đi, chuẩn bị gọi Dương Ngân Hạ, định đi ra ngoài thư giãn.
Mấy ngày nay anh đều ở lỳ trong phòng, thật sự rất khó chịu.
Kết quả gọi một cuộc điện thoại đến, Dương Ngân Hạ đang làm luận văn tốt nghiệp, Trương Quang Bảo đương nhiên cũng không miễn cưỡng, tự mình đi ra ngoài một mình.
Thời tiết thật sự rất tốt, bầu trời của tháng mười hai, hiếm khi nhìn thấy mặt trời, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, chưa nói đến cảm giác thoải mái.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Trương Quang Bảo vừa bước đi không có mục đích, vừa suy nghĩ về chuyện sáng tác.
Vô tình, anh ngẩng đầu lên, phát hiện mình đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, trông giống như một khu dân cư.
Anh không biết mình đi đến đây như thế nào, khi anh đang muốn quay đầu lại đi rời đi, âm thanh của một trận cãi vã truyền đến.
"Đi ra ngoài! Nơi này là nơi anh có thể đi vào hay sao? Mau đi ra!"
"Tôi không ăn trộm, lại không ăn cướp, dựa vào cái gì mà không thể đi vào?"
"Tôi không nói nhảm với anh, nhanh lên, bằng không đừng trách tôi!"
Sao Trương Quang Bảo lại cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc? Nhìn theo hướng giọng nói truyền đến nhìn lại, ở cánh cổng của khu dân cứ cách anh khoảng năm, sáu mét, một người mặc đồng phục bảo vệ đang đùn đẩy một người ra bên ngoài.
Trương Quang Bảo cảm thấy bóng dáng của người nọ rất quen thuộc, nhưng vì không thấy nhìn mặt mũi nên anh cũng không dám xác định, lập tức đi qua nhìn xem.
Người bảo vệ có vẻ như rất không bình tĩnh, vẫn tiếp tục đẩy người nọ, muốn đuổi anh ta ra ngoài cửa.
Nhưng người nọ dường như không phục, đứng tại chỗ không nhúc nhích, người bảo vệ cao to vẫn tiếp tục đẩy anh ta.
Bước tới nhìn, Trương Quang Bảo sửng sốt, người nọ không phải ai khác, chính là Đường Khánh Minh đã rời khỏi quán internet cách đây không lâu.
Lúc này cậu ta mặc một cái áo quân đội màu xanh kiểu cũ đã bạc màu, mặc quần vải màu lam, trong tay cầm một cái túi đan tay, khuôn mặt chữ điền đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm người bảo vệ.
Thấy Trương Quang Bảo xuất hiện, Đường Khánh Minh có vẻ hơi hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn anh.
Người bảo vệ kia vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ, từ trước đến nay Trương Quang Bảo vẫn không có ấn tượng tốt với những người bảo vệ, vừa đi qua, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói với Đường Khánh Minh: "Đi theo tôi!" Anh nói xong bèn xoay người đi ra bên ngoài khu dân cư.
Đường Khánh Minh trừng mắt liếc nhìn người bảo vệ kia một cái rồi đuổi theo anh.
Trong lòng Trương Quang Bảo đang rất tức giận, thực sự có cảm giác như chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.
Bạn nói xem bạn làm cái gì cũng không tốt, ồ, loại người như bạn, người mù cũng biết bạn là người nhặt đồng nát! Đây là chuyện mà đàn ông nên làm hay sao? Cũng không ngại hù dọa người khác!
Dọc theo đường đi, Trương Quang Bảo không nói một lời nào, chỉ lo vùi đầu đi về phía trước.
Đường Khánh Minh thật cẩn thận đi theo phía sau, cậu ta nhìn ra được, anh Trương có vẻ không vui, tuy rằng không biết vì sao, nhưng vẫn nên cẩn thận nhiều hơn, không dám dễ dàng nói một câu.
Đi ra khỏi khu dân cư, lúc đi ra đường lớn, Trương Quang Bảo đột nhiên ngừng lại, quay người nhìn chằm chằm Đường Khánh Minh, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Đường Khánh Minh cúi đầu theo bản năng, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
"Khánh Minh, tôi hỏi cậu, cậu đang làm cái gì vậy?" Trương Quang Bảo vốn dĩ muốn hung hăng mắng cậu ta một trận, nhưng nghĩ lại, bản thân anh không có tư cách đó.
Nói một cách mỹ miều, người ta gọi bạn một tiếng đại ca, thực ra nói trắng ra bạn cũng chỉ là một người bạn bình thường, bạn có cái gì tư cách gì mà mắng chửi người ta?
Đường Khánh Minh hơi ngẩng đầu lên, nhìn Trương Quang Bảo, nhỏ giọng trả lời: "Tôi, là người nhặt đồng nát..." Tuy rằng giọng nói của cậu ta rất nhỏ, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nhìn thấy anh Trương tức giận nên không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trương Quang Bảo đánh giá cậu ta, như thế này có chỗ nào giống một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn trông không khác gì một ông cụ non, vóc dáng vốn không cao, quần áo lại quá dài, mặc vào trông giống như váy, dưới chân là đôi giày cao su rách nát, cũng không biết là sản phẩm năm nào, ngón chân lòi cả ra ngoài.
"Ăn cơm trưa không?" Thấy Đường Khánh Minh cúi đầu không nói lời nào, Trương Quang Bảo muốn tức giận mà lại không thể bộc phát ra, nhớ tới lúc này là giờ ăn trưa, thằng nhóc Đường Khánh Minh này tiết kiệm, chỉ sợ còn chưa ăn.
"Tôi mang cơm theo, anh Trương." Đường Khánh Minh nói.
"Mang theo? Tôi xem nào, cậu mang cái gì vậy?" Trương Quang Bảo kỳ quái hỏi, thằng nhóc này bình thường ngay cả cơm cũng luyến tiếc ăn nhiều, còn mang theo lương khô? Chờ đến khi Đường Khánh Minh lấy cơm trưa của cậu ta ra, Trương Quang Bảo đường đường là một người đàn ông cao bảy thước, một con người sắt đá cho dù có kề dao trên cổ cũng sẽ không nhíu mày, không ngờ cái mũi cảm thấy đau xót, thiếu chút nữa thì khóc.
Đó mà cũng gọi là cơm trưa hay sao, đó chính là nửa cái bánh mỳ! Không phải một cái, là nửa! Nó được bọc trong một chiếc tui nilon nhỏ, một nửa khác chắc là đã trở thành bữa sáng rồi, anh vươn tay lấy nửa cái bánh mỳ kia, còn chưa mở túi nylon ra, anh đã ngửi thấy một mùi chua.
Đây là thứ để người ăn hay sao?
Lập tức không nói thêm điều gì, giơ tay nếm nửa cái bánh mỳ kia đi ra ngoài.
Đường Khánh Minh kinh ngạc nhìn Trương Quang Bảo, không biết vì sao anh Trương lại tức giận như vậy.
Anh nhìn trái nhìn phải, bên đường có một quán ăn vặt, lúc này cũng không có, anh dẫn theo Đường Khánh Minh rồi đi qua.
Loại cửa hàng ăn vặt này cũng không có thứ gì ngon, cũng chỉ có mì, bánh bao hay gì đó, Trương Quang Bảo ngồi xuống, gọi ông chủ cho một bát mì thịt bò lớn và bốn chiếc bánh hấp nóng hổi.
Quán ăn vặt này thật sự quá đơn sơ không chịu nổi, ba cái bàn, mấy cái ghế nhựa, rộng chưa được tám mét vuông, chắc trách sẽ không có khách.
Chỉ chốc lát sau, mì và bánh mì đến đây, Trương Quang Bảo đẩy toàn bộ đến trước mặt Đường Khánh Minh, bảo cậu ta mau ăn đi.
Có thể nhìn ra được, Đường Khánh Minh thật sự rất đói bụng, nhìn thấy bát mì nóng hôi hổi kia, thịt bò ngập dầu mỡ, không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng.
"Còn nhìn cái gì nữa, mau ăn đi." Trương Quang Bảo cũng không biết là nên khóc, hay nên cười.
Đường Khánh Minh gật gật đầu, cầm bát, lấy một đôi đũa, dùng ống tay áo lau sạch rồi bắt đầu gặm lấy gặm để, tiếng húp vang to, hơi khó nghe, giống như lợn uống nước rửa chén.
Trương Quang Bảo không khỏi thở dài, cuộc sống của thằng nhóc này cũng quá khổ rồi.
Khi cậu ta còn trẻ, vì không được đọc sách đi lên thành phố làm việc, những đứa nhỏ khác, ở cái tuổi này, chỉ sợ còn đang oa oa làm nũng ở trong lòng cha mẹ.
Nhưng cậu ta đã dốc sức làm việc để kiếm sống.
"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu!" Nhìn thấy Đường Khánh