“Cắn đủ chưa? Có cần đổi tay cho cô cắn thêm không?” Trương Quang Bảo cười hỏi.
Lần này, đến lượt Triệu Cảnh nhìn ngơ người, nhóc lưu manh không sao chứ, có phải tức giận rồi không, cố ý nói vậy à?
“Được rồi, khóc cũng khóc rồi, cắn cũng cắn rồi, lần này vui chưa? Nghe tôi nói, cất nỗi buồn vào đi, sống cho tốt, đừng có muốn tự sát nữa, biết chưa?” Trương Quang Bảo xoa đầu Triệu Cảnh, thương xót nói.
Lời này và hành động này sao giống dỗ con nít vậy, đáng sợ là Triệu Cảnh lại gật đầu, ừm một tiếng.
Trương Quang Bảo nghe vậy cười nói: “Ngoan.”
“Nhóc lưu manh, tại sao anh lại tốt với tôi vậy?” Vấn đề này, Triệu Cảnh đã hỏi rất nhiều lần.
Trương Quang Bảo vẫn đáp y vậy: “Vì chúng ta là bạn bè.
Bạn bè là khi cô vui vẻ sẽ là loa phát thanh của cô, khi cô không vui sẽ là nơi trút giận.
Mạng tôi khổ mới quen biết cô, dù sao mỗi lần gặp cô cũng không phải việc tốt gì, tôi quen rồi.”
Triệu Cảnh vốn đã ngừng khóc, lúc này, mũi lại cay.
Nhóc lưu manh tốt với mình quá, lần trước mình cảm, anh còn lo trước lo sau, còn có mấy ngày trước mình đùa với anh, nói mình bị cướp rồi, anh cũng vội vàng chạy đến, vẻ lo lắng đó không giả vờ được đâu.
Có thể nhìn ra anh rất quan tâm mình, hơn nữa còn không có mục đích gì.
Nếu không, lần đó mình uống say, thì khi ở chung một phòng, anh có thể làm gì đó với mình, nhưng anh không hề làm vậy.
Nhóc lưu manh này, thật ra không xấu, không những không xấu mà còn rất đáng yêu.
Lưu manh như anh e là trên thế giới này chỉ có một.
“Này, đừng nói với tôi là vì mấy câu này mà cô đã cảm động rồi nha?” Trương Quang Bảo cười, Vừa nói xong, anh phát hiện, Triệu Cảnh khóc lên.
“Nhóc lưu manh, cho tôi mượn người được không?” Lần này yêu cầu của Triệu Cảnh khiến cho Quang Bảo ngạc nhiên, mượn người?
“Cho mượn ôm chút.” Triệu Cảnh nói rồi giơ hai tay ra, Trương Quang Bảo bất lực lắc đầu, anh cũng giơ tay ra ôm cô ấy.
Nghĩ xem, đây có lẽ là lần đầu tiên họ ôm nhau, nếu như là nam nữ bình thường thì chắc chắn đã yêu nhau.
Nhưng con nhóc trong lòng, không phải người bình thường.
Trong mắt cô ấy dường như không có ranh giới nam nữ, chỉ có bạn bè, việc gì cũng có thể làm.
May là cô ấy gặp mình, nếu như gặp một tên biến thái, e là.
Rất lâu sau, Triệu Cảnh mới ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn anh.
Người đàn ông này, nhìn bên ngoài thì không xuất sắc, tuy rằng không xấu nhưng cũng không được coi là đẹp trai, nhưng cô lại mê đắm gương mặt này?
Lần đầu tiên thấy anh, nói không được là chán ghét hay buồn nôn, khi gặp lại, lại xui xẻo.
Vốn định sau này sẽ không gặp lại anh nữa, thế mà, vận mệnh lại đùa với mình, khiến mình gặp lại anh.
Anh vì mình mà bị năm sáu tên con trai hung hăng đánh một trận, nhưng lại không rên một tiếng nào.
Anh vì mình mà lo trước lo sau ở bệnh viện, không lời oán than.
Anh vì mình mà không màng tất cả chạy đến công viên cứu mình.
Người đàn ông này đã làm rất nhiều chuyện cho mình.
Người bạn này không uổng kết giao, anh không giống với những người đàn ông khác, anh xứng đáng dựa dẫm, tuy rằng đôi lúc cũng xấu xa nhưng không hề ngăn chặn mình coi anh là bạn bè, coi anh là anh em.
Nhưng Trương Quang Bảo lại nhìn thấy một thứ khác trong mắt Triệu Cảnh, đó là thứ trước đây chưa từng phát hiện.
Nếu như không phải mình tự luyến thì trong mắt Triệu Cảm chắc chắn là tình cảm.
Thì ra, lo lắng của chị không sai, con nhóc này thích mình, nghĩ lại những lời trước đây cô ấy nói với mình, thật ra vẫn luôn nói rõ với mình.
Cô ấy là một người không biết giấu diếm tình cảm, thích là thích, ghét là ghét, biểu hiện rất rõ ràng, nực cười, trước đây mình còn nghĩ mình và cô ấy chỉ như bạn bè bình thường, hoặc là, như anh trai em gái vậy.
Bây giờ xem ra, là chỉ có mình nghĩ vậy.
“Nhóc lưu manh...” Triệu Cảnh đảo mắt, trong đôi mắt đó ngập tràn tình cảm.
Trương Quang Bảo né tránh ánh mắt đó: “Hửm?”
“Anh có thích tôi không?” Vấn đề này đã không phải lần đầu tiên mà Triệu Cảnh hỏi.
Chỉ đáng tiếc, đáp án của Trương Quang Bảo không còn giống lần trước, anh lựa chọn, im lặng.
Tuy rằng không rõ ràng vớ Dương Ngân Hạ nhưng thực tế bọn họ đã là một đôi, điểm này, Trương Quang Bảo trước giờ đều rất rõ ràng.
Dương Ngân Hạ yêu anh sâu đậm, anh cũng yêu Dương Ngân Hạ, anh không thể làm ra chuyện tổn thương Dương Ngân Hạ, vì trên thế giới này, cô là một trong những người phụ nữ yêu thương anh nhất.
Vì thế, chỉ có thể xin lỗi Triệu Cảnh thôi.
Anh không muốn tổn thương Triệu Cảnh, vì thế anh chọn im lặng.
Trong tình cảm mà nói thì hành động này không thích hợp nhất.
Nếu bạn không thích một người, thì nói với cô ấy một cách rõ ràng, để cô ấy dẹp bỏ ý định này sớm.
Thiếu quyết đoán, dây dưa không dứt là đại kỵ trong chuyện tình cảm.
Cũng không trách được Trương Quang Bảo, tuy rằng anh cũng từng quen bảy tám cô rồi, đáng tiếc, có sáu bảy người là từ hồi cấp hai, cứ như trẻ con chơi trò gia đình vậy, không hiểu gì về tình yêu, đi học tan học cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm, khi đó đối với họ là yêu đương rồi.
Lên cấp ba, gặp Trương Ngọc Tâm, vừa quen đã hơn năm năm, đây là giai đoạn thanh niên nhận thức về tình cảm, Trương Quang Bảo đều gửi gắm lên người Trương Ngọc Tâm.
Đến khi chia tay, anh mới hiểu, đó là, tình cảm biết cắn người.
“Quang Bảo, không ổn rồi! Có người nói cậu đạo nhái!”
Trương Quang Bảo đang nằm trên giường mơ mộng, không kịp phòng Lý Đức nhào tới, gọi lớn, làm anh tỉnh giấc.
Ngáp một cái rồi kéo chăn lên che khắp đầu.
Mới sáng sớm nói điên gì vậy, đạo nhái? Ông đây phí không ít thời gian, tổn không biết bao sức lực mới sáng tác ra được, sao mà đạo nhái?
Lý Đức sốt ruột, mới sáng sớm, anh ta đã đi xem tình hình của cúp Tiểu Cường, vừa nhìn vẫn là hạng năm vững vàng, mới yên tâm.
Khi đó, kéo đại bình luận phía dưới, ừm, một màn bình luận tốt, cả cơn mưa lời khen.
Hì hì, Quang Bảo đúng là có tài, không phục không được.
Đột nhiên liếc thấy một cư dân mạng nói: “Ủng hộ con khỉ! Trên Thiên Nhai có người nói, bài này là đạo nhái! Mẹ nó, tên nhóc này chết cũng không sửa đổi, trước đây nói người ta đạo nhái mình bây giờ lộ bộ mặt thật rồi.
Mọi người đi xem bảng tin Sina đi, còn có Tencent nữa, có báo cáo rồi!
Lý Đức giật mình, vội vàng mở bảng tin Sina ra coi.
Quả nhiên, trên mục giải trí, viết rõ ràng “Tác phẩm dự thi cúp Tiểu Cường đang hot bị nghi đạo nhái.”
Xem kỹ thì ra có người đang tiết lộ bên cộng đồng Thiên Nhai, chỉ ra cuộc thi cúp Tiểu Cường lần này, có một bài hát đạo nhái đã vượt qua vòng loại khu vực thi đấu Tây Nam, tuy tác giả bài đăng không chỉ ra bài hát và tên ca sĩ nhưng anh ta lại đăng một phần của bài hát khác, người có mắt nhìn vào đều phát hiện bài này có chút giống với Một tiếng cười nhạt trên hạng năm khu vực thi đấu Tây Nam.
Kết quả là tin tức lan đi nhanh chóng.
Nghĩ thử xem, cúp Tiểu Cường có sức ảnh hưởng lớn như vậy, mà tác phẩm của Trương Quang Bảo luôn là tác phẩm hot trong lần thi này, nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của cư dân mạng.
Bây giờ đột nhiên có người nói đạo nhái, gây ra phản ứng kịch liệt từ khắp nơi cũng là việc dễ hiểu.
Những người ủng hộ mắng người tiết lộ vô lương tâm, đố kỵ với thành tích của Trương Quang Bảo vì thế mới phỉ báng, không đáng để tin!
Còn người phản đối thì chỉ ra, tác giả bài đăng đã đưa ra phần nhạc bị đạo, có lẽ được coi là chứng cứ, không thể lấp liếm! Lần thi này, nhấn mạnh là sáng tác, Trương Quang Bảo dẫn đầu việc đạo nhạc, nhân cách có vấn đề, còn dám làm âm nhạc!
Nên hủy tư cách dự thi của anh, rồi xóa ID, phong IP!
Hai bên tranh luận không ngừng, các phóng viên nghe tin thì vui mừng khôn xiết, Tiểu Cường đúng là mạnh, ngày nào cũng có tin tức để viết.
Vì thế, những phóng viên