Thanh niên sinh sau năm 80 sẽ có suy nghĩ khác biệt với đời trước, người lớn gọi đây là “Nổi loạn”, còn thanh niên thì lại gọi đây là “Cá tính”, vì thế nên thờ ơ với mọi thứ.
Thật ra Trương Quang Bảo đã chuẩn bị hết tâm lý ở đồn cảnh sát, về nhà bị mắng cũng quyết không cãi lại, dù ông ngoại có nói gì thì cũng chỉ nhận lỗi của mình.
Nhưng dường như mọi thứ lại không diễn ra như anh tưởng tượng.
Đồn trưởng Trần đưa anh về nhà, ông ngoại và ông ấy ôn lại chuyện xưa, hai người cao giọng trò chuyện với nhau trong phòng khách.
Trương Quang Bải vừa vào phòng đã cúi đầu đứng một bên chờ đợi phân phó.
Nhưng kỳ lạ là ông ngoại không hề nói gì, mặc cho anh cứ đứng một bên.
Khoảng chừng mười phút sau, đồn trưởng Trần ra về, Trương Quang Bảo lễ phép cảm ơn ông ấy rồi tiễn ông ra ngoài.
“Bão sắp tới rồi.” Trương Quang Bảo nói thầm trong lòng.
Ông ngoại lại quay về sofa ngồi xuống, cầm điều khiển trên bàn trà bật tivi lên xem, dường như không nhìn thấy Trương Quang Bảo đang đứng bên cạnh.
Ông xem tivi say sưa, đôi lúc lại kể cho bà ngoại ngồi ở đối diện sofa vài tình tiết trong phim.
Trương Quang Bảo bắt đầu buồn bã, thà mắng anh một trận, thậm chí là đánh anh một trận cũng tốt hơn là im lặng như vậy.
Một tên nhóc hai mươi mốt tuổi, cao một mét bảy lăm đứng thẳng tắp như cái chày ở đó không đẹp đẽ gì mấy.
Trương Quang Bảo bình tĩnh nhìn ông ngoại, xem ra lần này mình phải chủ động nhận sai rồi.
Trương Quang Bảo hít thở sâu chuẩn bị mở lời thì vào lúc này, đột nhiên ông ngoại cầm điện thoại lên.
Trương Quang Bảo cảm thấy tim mình thắt lại, căng thẳng vô cùng, ông ngoại muốn gọi điện thoại cho ai vậy?
Trương Quang Bảo rướn cổ ra nhìn số điện thoại mà ông ấy đang gọi thì tim sắp lọt ra ngoài, đó là số điện thoại của cha anh! Những lời tiếp theo sau đây, Trương Quang Bảo viết trong quyển hồi ký của mình sau này là: Hôm đó những lời ông ngoại nói có thể nói là những lời khiến tôi đau lòng nhất từ trước đến giờ, vì những lời ấy tôi gần như cắt đứt mối quan hệ với người nhà.
Hình như người bắt điện thoại là cha, ban đầu ông ngoại hỏi thăm sức khỏe và tình hình của họ trước, cuối cùng đổi chủ đề, nói ra một câu khiến cho Trương Quang Bảo lập tức rùng mình: “Có một chuyện ta muốn xin lỗi các con, xin lỗi, ta không thể dạy dỗ được Trương Quang Bảo.”
Có thể tưởng tượng được phản ứng kích động của cha ở đầu dây bên kia khi nghe thấy câu này, ông ấy lớn tiếng gào lên chất vấn con trai đã làm sai điều gì, Trương Quang Bảo đứng cách đó năm bước cũng có thể nghe thấy giọng phẫn nộ của ông ấy.
Đột nhiên lòng anh dâng lên một cảm xúc hụt hẫng, như là đột nhiên rơi xuống vực sâu thăm thẳm, như là rơi vào hồ băng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đó đến từ nơi đáy tim.
Ngay khi Trương Quang Bảo không biết phải làm sao thì ông ngoại không nói câu nào, đưa điện thoại cho anh.
Trương Quang Bảo giơ hai tay ra, nhanh tiến về phía trước hai bước, nhận lấy điện thoại.
“Cha...” Còn chưa kịp gọi, đầu dây bên kia đã bắt đầu rống lên.
“Đồ khốn nạn! Ông đây làm trâu làm ngựa bên ngoài cho anh ăn học! Bây giờ anh báo đáp tôi thế này sao? Giỏi thật đấy, ngay cả đồn cảnh sát cũng vào rồi, anh là người đầu tiên của nhà họ Trương chúng ta đó! Thật mất mặt, sao mà tôi lại sinh ra một tên khốn nạn như anh, người sống có một gương mặt, cây sống có một lớp vỏ, anh có biết mất mặt hay không?”
“Cha, cha nghe con giải thích...” Trương Quang Bảo cảm nhận được sự giận dữ từ cha mình, muốn giải thích nhưng cha không hề cho anh cơ hội, ông ấy vẫn giận dữ mắng, lời nói càng lúc càng khó nghe.
Cơn giận dữ bắt đầu trỗi dậy, cuối cùng lên đến đỉnh điểm.
Thân làm cha mà ngoại trừ tiền học phí, phí sinh hoạt thì ông còn làm được gì cho tôi nữa? Tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi nhưng trong trí nhớ chỉ gặp ông có ba lần! Thử hỏi trên đời này có người cha nào mà đối xử với con trai mình như vậy không!
Tuy giận dữ nhưng Trương Quang Bảo vẫn còn lý trí, dù sao thì cũng là cha mình, có sai đi nữa cũng không được cãi lại.
Vì thế, anh cố gắng khống chế bản thân mình, cắn chặt răng đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Cha, con muốn nói chuyện với mẹ, có được không?”
Nhưng ở đầu bên kia, cha đang nóng giận, làm sao để ý đến anh chứ, ông ấy vẫn nói ra những lời chửi rủa vô tình như trước, dùng hết tất cả những từ ngữ độc ác có thể dùng.
Ban đầu Trương Quang Bảo thầm tự nhủ là không sao, cha không được đi học, lúc mắng chửi khó tránh khỏi thô tục.
Nhưng sau đó không ngờ cha lại có thể mắng những lời như “Anh đúng là không bằng súc sinh” thì Trương Quang Bảo đã nổi giận thật rồi, anh nghiến răng ken