Ánh sáng chói lòa từ chiếc moto Yamaha R11 xanh trắng chiếu thẳng đến phần vỉa hè bị cây lớn phủ bóng che kín, hất lên người cô gái nhỏ với bộ dạng tóc tai rũ rượi, áo bị xé rách một mảng đang lồm cồm bò ngồi dậy. Cô hướng mắt nhìn về phía này với sự ủy khuất nhất, dòng lệ trong veo nối đuôi nhau chảy dài trên gò má cô.
Thiên Kim nghẹn ngào gọi một tiếng: "Anh Tuấn..."
Trịnh Bảo Tuấn vội xuống xe, đi nhanh về phía Thiên Kim. Hắn cởi áo ngoài, cẩn thận trùm lên người cô, kéo cô vào lòng ôm chặt, dịu dàng vỗ về: "Không sao rồi! An toàn rồi!"
Thiên Kim ôm chặt lấy cổ Trịnh Bảo Tuấn gật gật đầu trong khi nước mắt vẫn chẳng hề ngừng rơi, cô gục mặt vào bả vai hắn ậm ừ một tiếng.
Trịnh Bảo Tuấn ôm Thiên Kim cẩn thận trên tay rồi mang cô trở lại xe, đặt cô ngồi lên yên xe vuốt nhẹ mái tóc cô an ủi.
"Còn..."
Trịnh Bảo Tuấn cười tinh quái: "Ôi dào, để tâm đến nó làm gì. Tí nó tỉnh bây giờ!"
"Anh làm gì nó thế?"
Trịnh Bảo Tuấn ghé môi mình sát mặt cô vô sỉ nói thầm: "Quan hệ với anh rồi anh nói cho!"
Dứt lời Thiên Kim không hề do dự mà in dấu bàn tay năm ngón lên mặt hắn, cô bực bội hất mặt nhìn đi hướng khác. Trịnh Bảo Tuấn tuy bị đánh nhưng vẻ mặt hắn hết sức phè phỡn, vòng tay ôm lấy eo cô kéo cô ngã vào lòng mình. Trộm hôn lên má cô thật sâu, cười giả lả: "Đùa thôi,"
"Đùa chẳng vui gì!"
"Để anh đưa em về!" Trịnh Bảo Tuấn ngồi lên xe, nắm chắc hai bên tay lái vặn ga nổ máy. Hắn giục: "Ôm chặt vào không bay!"
"Ò!" Thiên Kim giả bộ miễn cưỡng vòng tay ôm lấy eo Trịnh Bảo Tuấn, vô tình lại cố ý siết chặt lại. Cô nằm gục mặt lên bờ lưng hắn, thật rộng! Giống một bức tường thành đang vì cô mà chắn bão che mưa. Thật an toàn!
Khỏi nói, Trịnh Bảo Tuấn vui đến mức cười ngoác mang tai. Vài giây sau hắn ngân nga câu hát, trái tim rộn ràng đập nhanh vài nhịp. Giờ hắn đã hiểu cảm giác của Lâm Đại Minh mỗi khi ở bên cạnh Cố Thương, chỉ là cách hành xử khác nhau nhưng chung quy đều vì một mục đích.
Vì yêu...
"Con Thương sao rồi anh?" Thiên Kim khẽ hỏi.
Việc Cố Thương bị bắt cóc, bị hành hạ, phải nhập viện Trịnh Bảo Tuấn đều nói sạch với cô. Đã hơn một tuần trôi qua mà vẫn chưa hề gặp lại nó, cô có chút lo lắng.
"Có anh Minh lo nên không sao rồi! Có lẽ mai sẽ đi làm!" Trịnh Bảo Tuấn không hề che giấu cứ thế nói thẳng: "Mà này anh bảo,"
"Hử?"
"Để tốt cho Thương, anh Minh đã cho trị liệu bằng thôi miên. Những chuyện xảy ra lúc bị bắt cóc Thương quên cả rồi, mai Thương đi làm em cứ coi như không có gì xảy ra."
Thiên Kim gật đầu: "Để em dặn mọi người trong trung tâm."
"Anh biết vì sao Thương bị bắt không?"
"Người bắt cóc là kẻ thù của anh Minh, còn nguyên nhân vì sao bọn chúng biết Thương thì anh cũng không rõ!"
Trịnh Bảo Tuấn và Thiên Kim nói với nhau rất nhiều thứ cứ như vậy cho đến khi hắn đưa cô về đến xóm trọ cô ở. Hắn dẫn cô vào hẳn trong phòng, nhân lúc cô tắm mà ra ngoài mua cho cô ít đồ ăn tối. Biết đám con gái sợ béo, hắn lựa một số món ít đạm, ít chất béo về cho cô.
Lúc Thiên Kim trở ra cũng là lúc cô mặc trên người áo ba lỗ, quần đùi cùng mái tóc dài vừa gội còn ướt. Trịnh Bảo Tuấn đang ngồi chơi game, nghe tiếng động liền ngước lên nhìn. Hắn hất mặt về phía bọc đồ trên bàn nói: "Anh mua cho em đấy, ăn đi!"
"Em sấy tóc đã!" Thiên Kim lấy máy sấy trong tủ, cắm dây vào ổ toan bật công tắc thì ai kia cướp mất máy sấy. Cô khó hiểu nhìn hắn.
"Ăn muộn khó tiêu, khó ngủ. Em ăn đi, anh sấy cho!" Trịnh Bảo Tuấn kéo cô ngồi xuống giường, tiện tay với cho cô hộp kimbap dúi vào người cô, còn mình thì đứng bên cạnh chĩa máy sấy vào tóc cô dịu dàng nâng niu từng lọn tóc.
Thiên Kim ngon lành ăn từng miếng, cô vừa nhai vừa nói: "Anh có biết khi anh đối tốt với một cô gái thì sẽ làm người ta rung động không?"
Trịnh Bảo Tuấn cười cười: "Vậy em có biết khi anh đối tốt với ai là vì muốn có được người đó không?"
Thiên Kim như không tin nổi liền ngước lên nhìn Trịnh Bảo Tuấn, ngay lúc đó liền bị hắn áp môi lên môi mình. Trực tiếp đem cô ngã ngửa xuống giường. Cô mở to mắt ngạc nhiên hồi lâu, dẫu tâm trí rất muốn đẩy hắn ra nhưng tay chân cô lại cứng đờ mặc hắn làm càn môi lưỡi.
Trịnh Bảo Tuấn đan một tay mình vào một tay Thiên Kim kéo nhanh lên quá đầu cô, siết chặt. Tay còn lại mần mò dưới vạt áo, không hề dè dặt mà tiến thẳng lên trên nắm đôi tuyết lê trắng nõn vừa tắm qua nước mát. Cỗ mềm mại làm hắn đê mê, bao năm sống trong sự cuồng dục nên dục vọng hắn dễ dàng bị khơi dậy mạnh mẽ.
Thiên Kim biết điều này có chút vội vàng. Cô và Trịnh Bảo Tuấn quen nhau mới một tuần, làm việc này thật không đúng. Nhưng cô giờ đã là người trưởng thành, nếu tiến triển thì tốt, nếu không thì coi như mạo hiểm tìm cảm xúc mới lạ. Cô vòng tay ôm lấy gáy hắn, quyết cùng hắn vượt quá giới hạn.
Nhưng khi cô vừa hạ quyết tâm thì Trịnh Bảo Tuấn lại dừng lại, hắn buông tay khỏi người cô đứng thẳng dậy trước sự ngỡ ngàng của cô. Trước khi cô mở miệng hỏi, hắn chỉ để lại nụ cười nhẹ rồi quay người dứt khoát lái moto rời đi.
Cô ngơ ngác nhìn theo bóng hắn biến mất sau khúc cua xóm trọ...
***
Trịnh Bảo Tuấn lái xe trở lại con đường lúc trước, hắn hướng mắt nhìn thẳng nhưng thần trí đã sớm để lại khu xóm trọ vừa rồi. Khi Thiên