Bóng đêm vô tận bao bọc lấy mọi thứ, không một kẽ hở, không có ánh sáng. Xung quanh chỉ toàn một màu đen u ám, mở mắt cũng như mù lòa, không xác định được phương hướng. Mịt mù, lạc lõng.
Đôi tay Cố Thương bị ai đó siết chặt hoàn toàn không có cách nào kháng cự, kẻ đó dùng chân chen vào giữa tách đôi chân cô mở rộng ra hai bên đồng thời đưa một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng xuyên thẳng cơ thể cô. Hắn ta nhấp từng nhịp, ban đầu chậm chạp nhẹ nhàng, sau mạnh bạo như bão vũ. Làm thân thể cô đau nhức như muốn vỡ vụn. Tiếng cười khoái trá vang lớn trong không gian, như trong hầm đá mà vọng về liên hồi. Tựa như sợ cô sẽ quên đi hết thảy, ép buộc cô ghi nhớ toàn bộ.
"Rên cho tao nghe! Rên lên!"
"Tao muốn biết con đàn bà của thằng chó đó có tiếng rên thế nào, rên đi! Rên như một con điếm cho tao!"
"Mày nhìn đi! Tao đang chơi mày đấy con đĩ! Nói xem tao với thằng chó Minh ai làm mày sướng!"
Hắn vừa nói vừa đánh cô. Hắn đánh rất đau, người cô đau nhức không ngừng. Cô chịu không nổi mà òa khóc nức nở, nhưng lại chẳng thể động lòng hắn. Cô càng khóc hắn càng sung sướng cười. Thân dưới hắn ra vào mãnh liệt, tiếng da thịt đôi bên va chạm cùng sự nhớt nhát nơi giao hợp thật kinh tởm. Thật kinh tởm!
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, người con gái đáng thương với thần thức chìm sâu trong cơn ác mộng khủng khiếp. Cô lắc đầu liên hồi, ú ớ trong đêm, đầu óc trống rỗng chẳng biết điều gì đang diễn ra, không phân biệt nổi đâu là mộng mị đâu là hiện thực. Chiếc quạt dưới cuối giường dù đã chạy hết công suất cũng chẳng thể thổi tan những giọt mồ hôi đổ ướt đẫm trán cô. Đôi mắt cô đang nhắm nghiền nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước trong veo giàn giụa trên khuôn mặt, ánh đèn chiếu xuống làm chúng thêm phần lấp lánh như pha lê trong suốt.
"Đừng... Đừng mà..."
"Không..."
***
Lâm Đại Minh giật mình mở mắt, hắn nằm bất động trên giường nhìn lên trần nhà một hồi lâu. Sau khi xác định không gian đang được ánh đèn ngủ xanh trầm phủ kín hắn mới bình tâm lại. Nhưng hắn có cảm giác gì đó rất khó chịu bức bối cho đến khi nhìn kỹ lại một chút... thì ra là con mèo béo tên Thương đang cuộn tròn ngủ trên ngực hắn một cách say sưa và không màng sự đời.
Kiểu ngủ quên trời quên đất này...
"Mày thật giống mẹ mày!" Hắn khẽ mắng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt lại toan ngủ tiếp.
Hắn bất thình lình ngồi bật dậy, báo hại con mèo đang ngủ không kịp phòng bị ngã lăn xuống đệm. Mèo ta bực bội lắc mình, lườm Lâm Đại Minh một hồi rồi đủng đỉnh cái mông bò sang bên cạnh ngủ tiếp. Hắn chẳng quá quan tâm nhiều đến nó, vội lấy cái áo khoác lên người, đi nhanh ra ngoài lái xe moto rời đi ngay trong đêm.
Hắn có linh cảm xấu!
***
Cố Thương mất một hồi lâu mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng, cô bàng hoàng ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là phòng cô? Cô gạt nước mắt còn ướt trên mi, bị dọa phát khóc luôn. Đúng ngốc mà!
Cô thở phào nhẹ nhõm. Thật kinh dị!
Nhưng những gì diễn ra trong giấc mộng cô thấy rất chân thực, giống như cô từng trải qua vậy. Cố Thương mạnh mẽ lắc đầu tự nhủ, không đâu! Làm sao cô có thể rơi vào tình trạng ghê tởm đó được chứ?
Cố Thương ngả mình nằm xuống trở lại. Có lẽ do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên khiến cô bị căng thẳng mới dẫn đến mê sảng linh tinh thế này. Tất cả là do tên khốn đó!
Mẹ kiếp! Đang đâu nghĩ đến hắn ta làm chi. Khùng nó vừa thôi!
Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến hắn, không hiểu sao lòng cô cảm thấy an tâm...
Dẹp!!! Dẹp mẹ đi! Tỉnh táo lại nào!
Khoảng nửa tiếng sau Cố Thương trở lại giấc ngủ, cứ tưởng sẽ được ngủ ngon đến sáng ai ngờ cô lại mơ thấy thứ quái quỷ khác.
"Mẹ ơi!"
Tiếng trẻ con? Nó đang khóc?!
Cố Thương chậm bước từng bước nhỏ, cô hoảng loạn nhìn quanh tìm kiếm nhưng ngoài bóng đen ra thì chẳng còn gì khác. Tiếng khóc của đứa trẻ nào đó ngày một lớn, khoảng cách càng thêm gần. Nghe giống như nó đang chịu uất ức, lại như đang oán trách vậy.
"Mẹ ơi! Mẹ không cần con nữa sao?"
Trong lúc cô hoang mang nhất, cũng là lúc xuất hiện trước cô một cục thịt đầy máu tròn xoe đang lơ lửng trước mắt. Cô sợ quá, đôi chân cô bủn rủn đứng không vững, cả người cô ngã ngồi hẳn về phía sau. Mặt cô cắt không còn giọt máu, nhìn thứ quái dị kia lắp ba lắp bắp: "Thứ... thứ gì vậy..."
Cục thịt đó khóc ré lên: "Mẹ không nhận ra con sao?"
"Mẹ? Mẹ gì chứ?"
Cục thịt bay lại gần Cố Thương, áp sát mặt cô mà oán trách: "Con bị người ta đánh chết mẹ có biết không?"
Cố Thương mở to mắt kinh hãi nhìn cục thịt đỏ lỏm, máu tươi chảy như suối còn có cả vài đường gân xanh ngoằn nghèo, cô lắc đầu lia lịa: "Không biết! Không biết! Tôi làm gì có con chứ?"
Cục thịt đó tức giận khóc to hơn: "Mẹ ghét con!!!"
"Không! Tôi không biết gì hết! Không!!!"
"Mẹ không biết con nên con mới bị giết!" Cục thịt oán trách hống lên.
Cố Thương ngồi bó gối ôm chặt đầu, cô như người điên lẩm nhẩm liên hồi: "Không... tôi không biết gì hết... tôi không có con... tôi làm gì có con... không... tôi không biết... tôi không biết... không..."
"Không!!" Cố Thương ngồi bật dậy với lớp mồ hôi trên trán còn dày hơn lúc trước. Lồng ngực cô đập vừa nhanh vừa mạnh, hít thở không thông. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngả mình nằm xuống trở lại.
Thì ra là mơ! Ổn rồi! Ổn rồi!
Cố Thương với cái gối chẳng biết bị đạp xuống cuối giường khi nào, cô ôm chặt vào lòng, gục mặt vùi sâu vào chiếc gối. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Cảm giác này giống như đang được ai đó ôm vậy, thật thoải mái!
"Em ngủ hay giật mình vậy? Qua đây anh ôm là hết!"
Câu nói của gã đáng ghét nào đó mà Cố Thương chẳng buồn nhắc tên đột nhiên hiện về trong tâm trí. Cô bực bội tát cái bốp vào đầu mình một phát rõ đau, tự mình mắng mình: "Nghĩ linh tinh cái gì đấy? Ngủ đi! Bố con dở!"
Thiếu hơi trai đến độ nghĩ tào lao luôn rồi! Hôm nào về quê kêu bố tìm bừa thằng nào rồi cưới quắt đi cho rồi!
Cố Thương chằn chọc một hồi lâu mãi không ngủ được. Trong lúc đó cái não của cô nó cứ nhớ đến mấy cái không nên nhớ. Nào là nụ cười dịu dàng, nào là đôi con ngươi đẹp đẽ như ngọc, nào là khuôn mặt đẹp trai như idol Trung Quốc, nào là body bên ngoài nho nhã bên trong có múi....
"Aaaaaaa!" Cố Thương tức giận hét ầm lên, cô