Ngồi một hồi, Cố Thương cảm thấy chóng mặt bởi tiếng nhạc hòa cùng tiếng nói chuyện, quá ồn ào. Như đã nói cô không hề thích chốn đông người. Đặt cốc coca xuống bàn, tay giật khẽ vạt áo Phạm Anh Kiệt, khi hắn cúi xuống nhìn cô liền ghé miệng vào tai hắn nói nhẹ: "Em hơi chóng mặt, em ra ngoài một chút!"
"Vậy hả?" Phạm ANh Kiệt lo lắng ra mặt, vòng tay ra sau lưng Cố Thương kéo cô lại gần ân cần hỏi han: "Có cần anh đưa về không?"
"Không cần đâu, em ra ngoài một lúc rồi vào liền!"
"Vậy em cứ chờ ở ngoài, nào về anh gọi." Phạm Anh Kiệt mặc dù vẫn chẳng an tâm cho lắm nhưng vẫn miễn cưỡng chiều theo ý Cố Thương. Bất chấp việc cô sẽ ghét bỏ mình mà đặt lên tóc cô nụ hôn nhẹ.
Đúng như dự đoán, Cố Thương đã rất tức giận đứng dậy một mạch đi ra ngoài mà không thèm ngoái đầu lại. Phạm Anh Kiệt lắc đầu cười khổ nhìn theo bóng dáng bé nhỏ ấy đang mở cửa đi khỏi.
Anh không đủ tốt để khiến em rung động sao, Thương?!
***
"Cho hỏi, ở đây, có sân thượng không ạ?" Cố Thương e dè tiến tới gần nhân viên gác tầng hỏi.
"Có ạ, chị đi lên tầng 6 ạ." Nhân viên đó niềm nở đáp, chỉ tay vào lối cầu thang dẫn lên trên.
"Cảm ơn!" Cố Thương mỉm cười đáp. Sau đó quay lưng thẳng tiến lên cầu thang mà không hề hay biết có một cặp mắt đen như ngọc, sắc lạnh đang dõi theo từng bước chân của cô.
Khi Cố Thương khuất bóng sau khúc quẹo cầu thang, Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt lững thững sải bước chầm chậm theo sau. Giống như một con thú săn mồi đang vờn giỡn con mồi của mình vậy...
Phải mất không ít phút Cố Thương mới có thể lên tới sân thượng, vặn chốt cửa mở ra. Một luồn gió mang theo không khí trong lành thổi tới, theo sau là tiếng giao thông phía dưới làn đường. Cố Thương thoải mái lắc lắc cái đầu, mái tóc đón gió tung bay trên không trung. Đi tới lan can, cô chậm rãi nhìn xuống. Các loại xe cộ chạy ngược xuôi. Âm thanh của động cơ, còi xe và tiếng nói cười của dòng người nhộn nhịp, như một bản giao hưởng với đủ loại sắc âm. Các ánh đèn muôn màu rực rỡ tựa biển hoa nở rộ dưới bầu trời đêm đẹp ngây ngất. Cố Thương vô tư lấy điện thoại trong túi xách, căn góc rồi chụp vài tấm. Tư thế đặc biệt chuyên nghiệp.
Đương nhiên rồi, giấc mơ đã chết của cô là trở thành một nhiếp ảnh gia mà...
Tại sao cô không kiên trì theo đuổi nó? Tại sao cô chưa thực hiện đã bảo ước mơ đã chết?
Có phải cô chưa từng cố gắng? Hay chưa từng nghiêm túc với nó?!
Tất cả đều không phải!
Muốn thực hiện ước mơ phải có tiền, đúng vậy, là có tiền hơn là tài năng! Đây là thực tế không phải thứ tưởng tượng như phim, truyện. Có tiền để đi học, có tiền mới có thể tìm được tài năng. Tiền để mua đồ nghề, tiền để đi học. Và cái giá không hề rẻ nhất là với người sinh ra trong một gia đình điều kiện đủ ăn đủ mặc như Cố Thương, mọi thứ chỉ là viển vông.
Số tiền cô cần để theo đuổi ước mơ, gia đình không thể chu cấp. Học lực Cố Thương lại vô cùng kém cỏi. Không bằng cấp, không công việc đàng hoàng. Phải làm công nhân tăng ca bục mặt 12 tiếng một ngày, tháng có 2 ngày Chủ Nhật để nghỉ. Không tăng ca thì lương bèo bọt, tăng ca thì sức lực bị bào mòn...
Nếu như Cố Thương làm cố định một công ty, tới Tết để nhận tiền thưởng thì thật tốt. Nhưng không! Cô nghỉ học từ năm lớp 9 đến hiện tại cũng được 5 năm, cô đã thử qua không ít công việc: từ bưng bê rửa bát; tới phụ may (Cố Thương ghét may vá); suýt chút nữa bị người ta lừa làm gái karaoke; công ty kem đánh răng; công ty phụ tùng ô tô; công ty sản xuất hương; công ty sản xuất máy in; công ty in vải, công ty sản xuất máy lọc nước, buôn bán online;...
Toàn bộ đều không quá hai tháng. Cố Thương thở dài khi nhớ lại quá khứ của mình thầm tự hỏi:
Liệu công ty này trụ được bao lâu?
Hi vọng là trụ được tới Tết!
Hai mươi tuổi đầu mà chẳng làm được cái gì, Cố Thương đã chẳng biết tại sao cô có thể sống tới bây giờ với sự vô dụng như vậy. Chết đi sẽ tốt hơn rất nhiều!!
Nhưng, Cố Thương lại còn quá nhiều vướng bận nên chưa có cơ hội kết liễu bản thân...
Cô đi tới chiếc ghế đá đặt bên góc tường ngồi xuống nghịch điện thoại, cô mải mê không để ý trời đất, tới mức con sói hung ác xuất hiện trước mặt lúc nào cũng chẳng hay.
"Bị điên à?" Cố Thương đột ngột bị ai đó cướp mất điện thoại liền nổi đóa ngước lên nhìn đầy căm giận, lớn tiếng chửi. Ánh sáng trên sân thượng đủ để giúp cô nhìn rõ diện mạo của thủ phạm, với trí nhớ não cá vàng cô nhất thời không nhớ ra kẻ đó là ai: "Ai đấy, quen à?"
Vừa bị chửi vừa bị lãng quên, Lâm Đại Minh không vui ra mặt, chống một chân lên ghế ngăn người kia đứng dậy. Áp sát mặt mình với mặt kẻ tội đồ đằng đằng sát khí phun ra một câu lạnh lẽo: "Cô em dám quên tôi?"
Lâm Đại Minh khẽ nâng cằm Cố Thương lên, với khuôn mặt đen kịt hiện tại của hắn thành công dọa toàn thân cô bất giác run lên.
Là tên khốn nạn đó?! Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây??
"Muốn gì?" Cố Thương nói như hét, vươn tay cố cướp lại điện thoại trên tay Lâm Đại Minh. Nhưng hiện tại hắn đang đứng, dáng hắn cũng cao chỉ cần giơ cao tay một chút cũng đủ để khiến cô bất lực từ bỏ ý định của mình. Cô cũng chẳng thể đứng dậy khi Lâm Đại Minh chống một chân lên ghế khóa cô lại và bản thân hắn chính là xiềng xích chói buộc cô.
"Hôm nay nóng tính thế." Lâm Đại Minh buông giọng giễu cợt, ung dung bấm điện thoại. Nhanh chóng trên màn hình hiển thị dãy số điện thoại của hắn rồi gọi đi. Hắn kích loa lên, âm thanh từ máy phát ra làm khuôn mặt vốn dịu đi một chút liền đen như than.
[Số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin quý khách vui lòng bỏ chặn và thực hiện lại cú pháp...]
Cố Thương thấy cặp mắt đen như