Cố Thương nhìn chằm chằm vào bộ máy tính đối diện trước mắt một cách thèm khát, như một con thú săn trông thấy con mồi lý tưởng. Cô bỏ qua điệu cười cợt nhả của Lâm Đại Minh đang đứng ngay phía sau, hoàn toàn mất sạch lý trí đi nhanh về phía đó chạm tay sờ màn hình, bàn phím bằng sự kích động vui sướng nhất.
Một chiếc bàn mới toanh, có ghế dành riêng cho dân game bằng da chất lượng cao. Một bộ máy tính hai màn hình 30 inch, bộ bàn phím dạ quang bảy màu trong suốt và con chuột cùng loại tương tự. Chỉ có thể kết luận chung trong một từ 'xịn'.
Cô hí hửng ấn nút nguồn trên cây, hai màn hình đồng loạt sáng lên. Cô phần khích suýt nữa hét toáng lên! Trời ơi! Chất lượng màn hình quá tuyệt vời! Còn đầy đủ các phần mềm dành cho dân nhiếp ảnh! Cô di chuột ấn vào phần mềm Photoshop, cô chẳng biết mình từ khi nào đã ngồi ngay ngắn trên ghế, ngơ ngác quan sát từng màn hình với cái đầu mù tịt không biết gì.
Cô ngập ngừng nói: "Bộ này có đắt quá không?"
Lâm Đại Minh bật cười: "Lúc em đòi hăng lắm mà, cái khí thế đó đi đâu rồi?"
Cô cười hờ hờ chữa ngượng: "Tôi..."
"Quẳng đống này ra sân bây giờ!"
Cố Thương nhận ra điều không đúng, sắc mặt đang hớn hở liền bí xị không vui: "Em có biết gì đâu mà..."
Lâm Đại Minh tiến đến gần, đặt tay lên đỉnh đầu cô: "Không biết thì từ từ học. Ngoan ngoãn ở lại đây là được!"
Cố Thương gật gật đầu: "Ừm."
"Đi tắm đi!"
"Tí nữa, em nghịch đã!"
Lâm Đại Minh nhìn ánh mắt Cố Thương đang rất nghiêm túc khi hướng về màn hình máy tính, cô ra sức tìm tòi khám phá hết sức say mê. Bộ dạng này của cô có gì đó ngu ngốc, cũng có gì đó hấp dẫn. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, chụp lấy hai bên má cô, áp môi lên môi cô hôn. Trước khi cô kịp phản ứng, cô rời khỏi cánh môi cô cười xấu xa: "Coi như lời cảm ơn của em đi!"
Cố Thương lườm hắn cháy con mắt, còn hắn bật cười sung sướng.
Hắn nói: "Chơi cho chán đi, anh nấu cơm cho em!"
"Anh cũng biết nấu cơm à?"
"Anh đâu ăn hại như vậy!"
"Anh là thứ độc hại, ăn vào chết tươi!"
"Em nếm thử xem có ngon không!"
"Không thèm!"
"Ha ha!"
Lâm Đại Minh rời khỏi gian buồng ngủ trả lại không gian yên tĩnh cho cô.
Cố Thương là dạng người một khi đã thích liền đâm đầu điên cuồng bất chấp tất cả, cô cứ vậy cắm mặt vào máy tính quên trời quên đất. Đến khi Lâm Đại Minh giục ra ăn cơm cũng ậm ừ qua loa: "Tí nữa!"
"Ra ăn xong rồi nghịch tiếp!"
"Tí nữa thôi!"
Cái tí nữa của Cố Thương rất có thể kéo đến mười năm sau, Lâm Đại Minh sới đầy bát cơm to, gắp một đống đồ ăn sau đó mang vào trong buồng cho cô. Kết quả dù bưng tận nơi cô vẫn chẳng buồn ngó, hắn đành ngồi bên cạnh xúc cho cô từng thìa, cũng tự xúc cho mình ăn. Trông khác nào hai đứa trẻ con ham chơi, ăn uống qua loa cho xong bữa.
Lâm Đại Minh nhìn cái má căng phồng nhai cơm của Cố Thương như cái bánh bao mềm mại lay động, nuốt ngụm nước miếng kiềm chế thú tính muốn cắn gọn vào miệng, hắn hỏi cô: "Có muốn học không?"
"Em còn đi làm!"
"Nghỉ làm đi."
"Không đi làm lấy gì trả nợ?" Cô quay qua nhìn hắn một cái rồi lại thủy chung nhìn máy tính.
"Không cần trả nữa."
Cố Thương kinh ngạc nhìn hắn: "Thế là hết nợ?"
Hắn gật đầu, chặn đứng tư tưởng tiếp theo của cô: "Nợ đã trả, em đừng mong chạy!"
"Anh đừng quá đáng!"
"Giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp!"
"Là anh ép, chứ còn lâu!"
"Ép hay không cũng không thay đổi được," Lâm Đại Minh ghé sát vào tai cô nói thầm: "Em là vợ anh!"
Cố Thương khinh bỉ nhìn hắn: "Làm vợ hạng người như anh? Thôi, em không dám!"
Cô nói tiếp: "Nghĩ thử xem khi làng xóm biết chồng em là thằng buôn người hiếp dâm họ sẽ thế nào?" Cô chỉ vào mặt mình, nghiêm túc nói: "Họ sẽ nói 'chồng con Thương chuyên đi hiếp dâm đấy!', 'con này sao lại giao du với loại người này,..."
"Xin anh đấy, em không chịu được lời đàm tiếu của người khác. Anh thấy không sao, nhưng em thấy xấu hổ." Cô không quan tâm lời mình nói có gây ảnh hưởng gì đến Lâm Đại Minh không, tiếp tục nói: "Rồi người ta chửi con em được một thằng hiếp dâm đẻ ra, con trẻ vô tội sao lại chịu hậu quả cho thằng bố nó?"
Cô nhìn Lâm Đại Minh: "Yêu một người là bất chấp hi sinh không màng thiệt hơn, nếu anh có yêu em xin hãy nghĩ cho em. Em ngu đần, anh đừng ép đứa ngu đần này chấp nhận anh, ngu đần cũng có tự tôn mà!"
Bị Cố Thương nói những lời khó nghe như vậy cứ ngỡ Lâm Đại Minh sẽ nổi nóng, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như lời cô nói hắn đều không nghe lọt vào tai mình, hắn nói: "Tắm sớm đi, anh ra ngoài hút thuốc!"
Cố Thương lạnh lùng đáp: "Ừ!"
Cô nào để ý đến nhìn của Lâm Đại Minh từ phía sau, nên không hề thấy ánh mắt hắn có bao nhiêu đau đớn. Hắn trở ra ngoài, ngồi ngả người xuống ghế sofa, tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, ngước nhìn trần nhà hà khói. Làn khói trắng che mờ tầm nhìn, mịt mù không rõ ràng giống như tình cảm của hắn lúc này.
Việc được cô đón nhận là một điều quá đỗi xa vời...
Sự căm ghét cô dành cho hắn quá lớn, át hẳn những việc tốt đẹp hắn cố gắng làm cho cô...
Thương, em tàn nhẫn hơn anh tưởng!
So với hắn, cô tàn nhẫn hơn gấp trăm lần!
Vô tình khiến hắn rơi vào hố tình, trơ mắt nhìn hắn vùng vẫy trong ngọt ngào đến khi hắn tình nguyện không muốn thoát, cô liền nhấn chìm hắn trong nỗi khao khát cùng tuyệt vọng...
Nếu như cô yêu hắn, chỉ một chút thôi, cho dù thua kém với một con mèo hắn cũng đã rất mãn nguyện rồi. Hắn nguyện đánh đổi bằng mọi giá chỉ cần cô để tâm đến hắn dù chỉ là thoáng qua cũng được!
Cố Thương vẫn cắm đầu vào máy tính, tâm tình vừa phấn khởi vừa thỏa mãn. Nào để ý đến kẻ cặn bã trong xã hội bị chính người mình yêu khinh rẻ đang ngồi trầm mình trong khói thuốc dày đặc, miên man suy tư.
Lúc Lâm Đại Minh ổn định lại cảm xúc cũng đã hơn hai giờ đêm, hắn đứng dậy đi vào buồng ngủ thì thấy Cố Thương vẫn ngồi trước máy tính bên cạnh là bát cơm còn một nửa. Cô mải mê không thiết ăn thiết ngủ, quên cả việc mình chưa tắm, có lẽ quên cả ngày mai phải đi làm. Hắn đi tới gần không nói lời nào tắt phăng máy tính của cô.
Đúng như dự đoán, cô nổi cáu nhìn hắn: "Anh làm gì vậy?"
"Muộn rồi, đi ngủ!"
Giờ Cố Thương mới chú ý đến giờ giấc. Cô đứng dậy mới biết lưng mình mỏi thế nào, mông ê ẩm ra sao. Cô che miệng ngáp dài, nói: "Anh ngủ trước đi, em tắm!"
Lâm Đại Minh nắm tay cô kéo đi: "Anh cũng chưa