Tại một góc khuất của một tiệm trà sữa có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, một người ăn mặc sang chảnh gợi cảm, một người còn mặc đồng phục nhân viên siêu thị. Nhân viên bưng khay mang caffe và trà sữa đi tới, cẩn thận đặt từng món xuống bàn mỉm cười: "Mời hai chị."
"Cảm ơn!"
Sau khi nhân viên rời đi, người vừa lên tiếng không để cô gái đối diện có cơ hội cầm ống hút lên đã tùy tiện thay cô ấy cắm ống hút vào trong ly trà sữa, nhìn người đối diện cười xinh đẹp: "Của em."
Cố Thương gật đầu lễ phép: "Em cảm ơn."
Vui vẻ hút một ngụm lớn, vị ngọt thanh của trà sữa, dai dẻo của trân châu làm tâm tình cô sảng khoái. Vừa hay sáng bưng bê hơi nhiều bụng cô có chút đói. Cô chợt cảm thấy có điều kỳ quái, ngước nhìn người đối diện dò hỏi. Cái ánh mắt dịu dàng kia có gì đó không đúng...
Hoa Hướng Dương khuấy nhẹ li caffe trên bàn: "Thấy em khỏe mạnh chị rất vui."
"Sau lần đó chị đã đi đâu?"
Hoa Hướng Dương không đáp, nâng ly caffe nhấp một ngụm. Đặt lại xuống bàn, cô trực tiếp đổi chủ đề: "Em có muốn thoát khỏi thằng Minh không?"
Cố Thương thấy Hoa Hướng Dương không trả lời đúng trọng tâm, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng cô cũng không tiện xen vào. Khi được hỏi câu đó, cô điềm đạm nhìn Hoa Hướng Dương không vội lên tiếng.
"Mặt Trời?"
Cố Thương gật đầu. Hoa Hướng Dương không sao nhìn ra điều khác lạ từ cô, hoàn toàn bình thản thậm chí chẳng có ý để tâm.
Cố Thương uống thêm ngụm trà sữa, cô nói: "Chị có cách gì?"
"Tống tù!" Hoa Hướng Dương lạnh lùng đáp.
Sự kinh ngạc vụt thoáng qua đôi mắt Cố Thương, tâm tình cô vô hình có gì đó nhiễu loạn, không quá để ý cô nghi hoặc hỏi lại: "Tống tù?"
Không hề do dự?
Hoa Hướng Dương cười tươi nhìn cô gái trước mặt. Đúng như những gì cô đoán, Cố Thương rất ghét Lâm Đại Minh. Nhưng Lâm Đại Minh lại rất yêu Cố Thương. Đây là một chuyện tốt có thể lợi dụng được, cơ hội chiến thắng xác xuất rất cao!
"Chị từng có ước mơ..." Giọng Hoa Hướng Dương thoạt nghe nhẹ tênh, nhưng trọng lực hết sức nặng nề. Sự căm hận hiện rõ ràng trên đôi con ngươi tràn ngập sát khí.
Cô cũng từng có...
"Ước mơ của chị bị thằng súc vật đó hủy hoại và tạo nên chị của hiện tại," Hoa Hướng Dương cười chua chát: "Một con điếm đúng nghĩa..."
Khác với chị ấy, ước mơ của cô đang được Lâm Đại Minh khơi dậy...
"Chị muốn nó trả giá! Nhưng không có cơ hội! Cảnh sát muốn bắt nó từ lâu, nó quá thông minh nên không sao tìm ra được chứng cứ, ngay cả tư cách lấy lời khai cũng không có!" Hoa Hướng Dương càng nói đôi mắt càng thêm đỏ, bọc nước mỏng vì kích động mà rơi xuống trên đôi gò má.
Cố Thương nhất thời ngu ngốc không biết phải làm gì, cô cắn răng vào ống hút hạ mắt nhìn xuống cuốn menu trên bàn. Trông bộ dạng có vẻ bất cần hững hờ nhưng thực chất là đang đem những điều Hoa Hướng Dương nói khắc sâu vào tiềm thức.
"Bao nhiêu người vì nó mà khổ sở, ngay cả em cũng vậy! Nó phải trả giá cho tất cả mọi thứ nó làm thay vì nhởn nhơ sống tốt như vậy!"
Cố Thương cất giọng nhẹ tênh: "Tên đó đối với em khá tốt."
"Vì nó yêu em!"
Cố Thương lúc lắc cái đầu đầy chán nản: "Cũng đã làm nhục em, đánh bố em. Em chưa từng quên!"
Hoa Hướng Dương nhìn bộ dạng hiện giờ của Cố Thương chằm chằm. Nếu không nhìn thấy sự bất cần đời của con bé lúc bị Nam Triết hành hạ, cô đã tin rằng bộ dạng hiện giờ của nó không hề muốn tham gia vào vụ việc này.
"Nhưng cũng là hắn cho em nhiều thứ. Bảo vệ em, trân trọng em, giúp bố em bớt cực khổ."
"Em không muốn nó đi tù?"
"Làm nhiều chuyện ác như vậy đi tù là hiển nhiên."
"..."
Cố Thương ngước nhìn Hoa Hướng Dương: "Em ngu đần nhưng nhất định sẽ cố hết sức. Chị muốn em làm gì?"
"Muốn buộc tội hắn cần có chứng cứ, nhưng mọi thứ nhỏ nhất ở hiện trường đều được nó xử lý hoàn hảo..."
Cố Thương uống hết ly trà sữa, rút khăn giấy trong hộp bình thản lau miệng. Vứt giấy đã dùng vào thùng rác, cô đứng dậy thản nhiên đến lạnh lùng nói: "Em sẽ cố hết sức. Cảm ơn vì cốc trà sữa, nó rất ngon!"
Nói rồi cô bỏ đi một mạch.
"Chờ đã!" Hoa Hướng Dương đứng bật dậy gọi với theo nhưng cũng chẳng cản được bước chân của Cố Thương. Cô gạt đi nước mắt nơi khóe mi, khẽ cười méo mó. Cô nửa muốn tin Cố Thương, nửa không thể tin. Một cô gái hai mươi tuổi đầu lại có thể giữ được thái độ bình tĩnh lạ lùng đó làm cô không thể không nghi hoặc.
Có chắc Cố Thương sẽ giúp một tay không?
Khi con bé đã sớm động lòng...
***
"Tránh ra! Tránh ra cô gì ơi!" Anh nhân viên tội nghiệp đang bưng bê hai cái thùng giấy trông có vẻ nặng mang tới giá hàng thì bị một cô gái chắn đường phía trước. Anh ta gào thét trong vô vọng, âm thanh lớn như vậy cũng chẳng thể kéo được người kia khỏi thế giới của riêng mình.
Một tiếng 'rầm' ngay sau đó diễn ra, thu hút hầu hét mọi ánh nhìn. Anh nhân viên ngã ngồi dưới sàn choáng váng một hồi mới sực tỉnh nhìn thẳng về phía trước, anh hoảng hốt kêu lên: "Trời ơi! Thương ơi Thương có sao không em?"
Cố Thương bị hai thùng hàng làm cho ngã sấp mặt, lưng cô bị chúng đè lên, cô nhăn mặt đầy đau đớn nghe anh nhân viên kia hỏi cô xấu hổ lắc đầu khó khăn mở lời: "Anh... giúp em..."
"Gọi em nãy giờ em không nghe!" Anh nhân viên vội khênh hai thùng hàng gọn sang hai bên, cẩn thận đỡ Cố Thương đứng dậy nhăn mày mắng khẽ.
Cố Thương nhăn mặt choãi tay ra sau ôm lưng, đau quá! Cô nhìn anh nhân viên cười xuề xòa: "Ha ha, em xin lỗi."
"Có cần đi bệnh viện không?"
Cô lắc đầu, khẽ cúi xuống nhấc một thùng lên tay: "Em không sao. Để em phụ anh."
"Để anh làm cho!"
Cố Thương không nói gì trực tiếp đem cái thùng khênh rời đi bỏ lại cái nhìn ái ngại của anh nhân viên nọ.
Sự việc diễn ra chỉ vài phút ấy vậy đã đến tận tai Thiên Kim, cô hấp tấp bỏ công việc đang làm chạy nhanh đi tìm con bạn. Hỏi gì con nhỏ đó chỉ nói không sao, còn cười nữa chứ! Muốn đấm ghê!
"Mày ngẩn ngơ nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ xem làm vậy có ổn không."
"Gì cơ?"
Cố Thương chợt trồm tới khoác vai Thiên Kim, lôi cô ấy áp xát vào người mình cười khoái chí: "Lúc nữa đi ăn đồ nướng đi, tao thèm!"
"Ơ?" Thiên Kim nghi hoặc quan sát sắc mặt con bạn. Rõ ràng cô thấy nó mải mê suy nghĩ gì đó trông hết sức căng thẳng, giờ lại cố gượng tỏ ra như chẳng có gì. Hồi sáng nó đã ra ngoài, không biết đã gặp ai mà khi nó quay lại liền cư xử như một đứa khùng thế này?: "Thấy bảo mày bị mấy thùng hàng đè lên lưng?"
"Hơi đau xíu ấy mà."
"..."
***
"A!!!"
Lâm Đại Minh, Trịnh Bảo Tuấn và Nguyễn Thiện Anh đang ngồi trong nhà uống rượu bỗng nghe được tiếng hét thất thanh. Lâm Đại Minh bỏ ngay chén rượu đang kề cạnh môi, vội đứng dậy trước cái nhìn ngạc nhiên của hai tên đàn em, hắn đi nhanh ra ngoài.
Tiếng hét đó...
"Mày có sao không?"
Giờ đến lượt cả Trịnh Bảo Tuấn cũng bỏ đũa vứt