Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên trước hành động vô thức của cô, sau đó cũng vui vẻ đón nhận. Tiện thể nắm tay cô chặt hơn một chút, ngón cái xoa mu bàn tay mềm mại, âm thầm lại công khai sàm sỡ cô.
Cố Thương hoảng hốt nhìn lên, cô thầm chửi thề tại sao lại đưa cho hắn làm gì? Trước khi cô có ý giật tay lại, Lâm Đại Minh đã lẳng lặng buông ra.
Cô tức tối quay đi hướng khác, không thèm để ý tới hắn. Cầm một cái kẹo đưa lên môi, dùng răng xé vỏ. Nhờ tác động của răng và môi mà đưa dần cả cái vào miệng, phấn khích nhai.
"Bóc cho anh!" Phạm Anh Kiệt lấy một thanh kẹo trong bọc dúi vào tay Cố Thương, cất giọng như đứa trẻ to xác mè nheo.
Cố Thương đang rất cao hứng nên không hề từ chối. Tự tay bóc một cái rồi đưa cho Phạm Anh Kiệt, hắn được nước lấn tới nắm tay cô ép cô đút vào miệng. Hắn bày ra vẻ mặt thỏa mãn mặc cô đang trừng mắt với hắn, nhai ngon lành.
Mấy thanh kẹo trong tay Lâm Đại Minh đã sớm bị hắn bóp nát, như chưa đủ thỏa cơn giận hắn lạnh lùng thả chúng xuống đất. Dẫm chân lên, dùng lực di mạnh.
"Chờ tôi thanh toán rồi về!"
Phạm Anh Kiệt toan đứng lên thì Lâm Đại Minh lãnh đạm chen vào: "Trả rồi!"
Nói đoạn, Lâm Đại Minh đứng dậy một mạch bỏ đi, để lại cái nhìn theo đầy ái ngại của Phạm Anh Kiệt.
"Bạn em thật khó gần!"
Ai thèm làm bạn hắn!
Cố Thương cầm túi xách, túi kẹo và điện thoại lên bỏ đi trước. Phạm Anh Kiệt lắc đầu bất lực đuổi theo sau.
***
Vì là thời gian cũng đã khá muộn rồi công an đi tuần có chút lỏng lẻo nên Phạm Anh Kiệt không cần phải đội mũ bảo hiểm như ban đầu nữa. Hắn ngồi trên xe, hai chân chống xuống đất, Cố Thương ngồi an vị phía sau yên. Phạm Anh Kiệt quay qua Lâm Đại Minh đang đứng cạnh con moto BMW S1000RR sang chảnh của hắn hỏi: "Cậu về đường nào?"
Lâm Đại Minh hất mặt về hướng ngược lại, nơi con đường vừa tới đây ăn phở thay cho câu trả lời. Bỗng hắn cởi áo vest ngoài ra, đi tới gần Cố Thương không chờ cô đồng ý hay từ chối đã tự tiện trùm lên người cô, hắn lạnh lùng liếc cảnh cáo: "Trời lạnh, mặc vào!"
Tuy giờ là mùa hè, nhưng gió đêm cũng có chút se lạnh. Huống hồ, lúc trước Cố Thương có vài biểu hiện của người sợ lạnh. Lâm Đại Minh chẳng qua không muốn con mồi của hắn đổ bệnh mà trở nên còi cọc.
Trên người Lâm Đại Minh giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi đỏ, lớp vải mỏng như ẩn như hiện không che nổi cơ ngực săn chắc, lại thêm dáng hắn cao cao, vóc dáng cân đối. Ngoài ngoại hình ra, có lẽ hắn chẳng còn thứ gì là đẹp đẽ cả...
"Minh nói đúng đó! Anh quên mang áo, em mặc vào cho đỡ lạnh." Đến Phạm Anh Kiệt cũng hùa theo, khiến Cố Thương không có lý do từ chối miễn cưỡng xỏ tay vào tay áo vest.
Chiếc áo đậm mùi nam tính của đàn ông cùng với hơi ấm có sẵn từ thân thể Lâm Đại Minh. Cố Thương vô tình bị nó mê hoặc mà ngẩn ngơ một hồi, ngay cả chính cô cũng không phát giác được biểu hiện lạ lùng của mình.
"Chào nhé!" Phạm Anh Kiệt trước khi đi để lại câu chào xã giao. Bóng người và xe xa dần, hòa mình với màn đêm để lại vệt chấm đỏ nhỏ dần rồi hóa vào hư vô.
Lâm Đại Minh trở lại xe, hướng đường ngược lại vít ga phóng đi như tia chớp. Đi được vài mét, hắn bóp phanh giảm ga, chân dài chống xuống đất như cây compa vững vàng xoay đầu ngược lại, bánh xe sau ma sát với mặt đất vẽ lên đường vòng cung hoàn hảo. Chiếc moto BMW S1000RR để lại gió cát cuồng quay, đuổi theo xe Dream của Phạm Anh Kiệt.
***
Về đến đầu xóm trọ quen thuộc, Cố Thương rút kinh nghiệm sau lần đó nhanh chóng xuống xe đi một mạch tới cửa cổng, luồn hai tay qua hai ô vuông trên cửa lần mò tìm cách tra chìa khóa vào ổ.
Phạm Anh Kiệt nhìn theo bóng cô bất đắc dĩ cười khổ, hắn gạt chân chống dựng xe, bước tới ôm chầm lấy Cố Thương từ phía sau làm cô thoáng giật mình suýt hét lên. Bọc kẹo trong tay theo đó rơi xuống đất cái 'bịch'. Hắn vội dùng tay che miệng cô, ghé môi vào tai cô nói khẽ: "Làm bạn gái anh!"
"Em..." Cố Thương quay người lại, dùng lực cố đẩy Phạm Anh Kiệt ra nhưng không được, ngược lại còn bị hắn siết chặt vòng tay ép sát vào lòng hắn hơn. Khung cảnh lãng mạn, như thể đôi tình nhân đang lưu luyến trao nhau cái ôm trước khi tạm chia tay để trở về nhà sau một buổi tối hẹn hò. Nhưng thực ra, trái tim họ tựa hai cục nam châm cùng chiều. Một kẻ cố chấp tiến tới, một người vô tâm đẩy ra.
Phạm Anh Kiệt như một kẻ mất trí, táo bạo thả nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ cô. Mùi vị của sự yêu điên cuồng kết hợp với hương thơm đặc biệt của người con gái, hắn muốn nhiều hơn thế!
"Kiệt!" Cố Thương hoảng hốt trước hành động đó của Phạm Anh Kiệt, cô ráo rác nhìn quanh sau khi xác định không có người liền gọi tên hắn bằng ngữ khí nặng nề. Cô cố đẩy hắn ra, nhưng sức cô so với hắn quá non nớt như cây cỏ với tảng đá, không sao làm gì được.
"Đồng ý đi!" Giọng Phạm Anh Kiệt khản đặc, ánh mắt trầm đục nhìn vào đôi mắt đen láy đẹp đẽ như sao của cô, toàn thân như lửa đốt hôn vội lên vành tai cô. Thân thể to lớn trùm lấy cơ thể nhỏ bé, hắn dần mất kiểm soát, muốn được nhiều hơn thế nữa!
"Xin lỗi..." Cố Thương biết, Phạm Anh Kiệt đối với cô rất tốt, tình cảm hắn dành cho cô là chân thành. Nhưng tâm