Cố Thương sau khi chiến đấu xong bát canh gừng, mặt mày nhăn nhó bởi độ hăng nồng sộc lên tận não, thỉnh thỏa ợ hơi, cả khoang miệng nhuốm một vị cay cay. Khó chịu cực kỳ. Lại không thể không uống, sức khỏe đối với cô là quan trọng, dù không thích cũng phải uống!
Sau khi mang bát ra ngoài rửa sạch, Cố Thương trở lại buồng, lười biếng ngả lưng dựa lên thành giường. Tầm nhìn lơ đễnh rơi xuống màn hình điện thoại Iphone 6S cũ nát lướt Facebook, góc phải màn hình nổi ký hiệu 'Vattal 4G'.
Mặc dù ở đây có wifi, nhưng lại có mật khẩu. Cố Thương không muốn hạ mình đi hỏi, nên đã mở mạng di động lên để nghịch.
Bên ngoài mưa tầm tã không ngớt, tiếng lộp độp từ ngoài sân giếng thông qua cửa ngách vọng vào. Có chút ồn ào, nhưng không làm người ta thấy khó chịu. Gió lùa vào trong, Cố Thương đang trùm chăn ngang người không nhịn được gồng mình run khẽ.
Cố Thương ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào màn hình, nhưng tâm trí không biết trôi dạt phương nào. Tay cầm điện thoại buồn chán lướt lướt, tay còn lại đặt lên môi bóc từng lớp da khô. Cô xé toạc một miếng da lớn một cách dễ dàng, chỗ đó nhanh chóng ửng đỏ. Bóc tiếp lớp vẩy khác, lần này cô buộc phải nhíu mày vì đau. Dù là thế, Cố Thương vẫn ngoan cố bóc ra cho bằng được.
Đột nhiên tay cô bị giữ chặt, ngay sau đó bị đưa vào 'hang động' ẩm ướt nóng bỏng, có con rắn không xương bò ra, cuốn thân lên ngón tay cô. Cố Thương tức tối trừng mắt nhìn kẻ khốn nạn nào đó, quát: "Đồ điên!"
Vừa rứt lời, Cố Thương đã thấy có thứ gì đó từ bờ môi sưng mọng của mình chảy dọc cằm, rơi xuống áo. Nhìn kỹ thì phát hiện ra một giọt máu đỏ tươi đang bung nở trên nền vải trắng. Bỏ điện thoại trên tay còn lại xuống, toan chạm lên môi kiểm tra thì cả gáy cô bị giữ chặt, ngay sau đó môi cô bị kẻ kia ngang nhiên cắn nuốt. Hung hăng đem toàn bộ máu trên cằm, trên môi cô nuốt xuống bụng.
Lúc Cố Thương hô hấp sắp cạn, sắc mặt vì thiếu khí mà tái đi cũng là lúc Lâm Đại Minh luyến tiếc buông tha. Cố Thương vội vàng dùng tay áo lau đi bờ môi bị hành cho ướt át, mang đi chất lỏng nam tính còn đọng lại. Cô căm hận trừng mắt nhìn hắn.
"Bỏ thói bóc môi đi!" Lâm Đại Minh nhéo mũi Cố Thương mắng khẽ, thấy cô khó chịu phản kháng mới buông tay. Nhấn công tắc trên ổ điện đầu giường làm cả gian buồng chìm trong sắc xanh trầm của đèn ngủ tự động. Hắn không nói một lời luồn hai tay rắn rỏi xuống gáy, xuống đôi khuỷu chân Cố Thương nhẹ nhàng nhấc bổng lên cao. Dọa cô hoảng hốt hét toáng lên.
"Hét cái gì." Lâm Đại Minh cáu gắt khẽ. Hắn vừa bế cô ngang trên tay, vừa hạ đầu gối xuống nệm, cứ thế quỳ bò dần trên giường rồi bất thình lình ném Cố Thương ngã xuống giường. Trước sự tức tối của cô, Lâm Đại Minh vô sỉ nhếch môi cười nằm dựa lưng lên thành giường, công khai cướp chỗ của cô.
"Cút xuống đất nằm!" Cố Thương ghét bỏ ngồi sát vào góc tường, lần thứ nhiều nói trống không. Tay túm toàn bộ chăn kéo hết vào người mình, không chừa cho Lâm Đại Minh dù chỉ là một góc nhỏ.
"Không xuống thì tôi xuống!" Thấy Lâm Đại Minh mải mê nghịch điện thoại không để ý lời mình nói, Cố Thương vùng vằng hất mạnh chăn ra, tay cầm theo điện thoại đứng bật dậy toan nhấc chân lên định đi.
[Á!...]
Thanh âm từ điện thoại Lâm Đại Minh phát ra, đặc biệt ướt át. Hắn không hề thấy xấu hổ, nhấn nút mở loa toa kịch cỡ. Điều này làm Cố Thương không khỏi chú ý, đứng khựng lại, trong lòng dấy lên một dự cảm không mấy tốt đẹp.
[Ư... a... a...]
Cố Thương mặt mũi đen thùi lùi, cả người cô run lên bần bật. Vừa vì lạnh, vừa vì giận. Tiếng rên rỉ, âm thanh hoan hợp dung tục từ điện thoại Lâm Đại Minh phát ra. Cô len lén nhìn hắn, hắn lạnh lùng liếc lại cô, một tay cầm ngang điện thoại, tay kia luồn dưới cạp quần vuốt ve...
Cố Thương biết hắn muốn nói cái gì, vội vàng nằm xuống trở lại, trùm chăn kín người. Cô quay mặt vào trong, rúc vào bức tường lạnh toát, dùng gối bịt đầu. Cái âm thanh tởm lợm đó vẫn cố ám ảnh vào tâm trí cô. Cố Thương tức tối chửi thề.
Tiên sư thằng bệnh hoạn!
Cô muốn đi về!!!
Lâm Đại Minh hài lòng thu nhỏ tiếng lại, tiếp tục vừa xem vừa tự an ủi. Trong lòng âm thầm chửi thề.
Đ*t! Gái ngay đây còn dùng tay!
Một lúc sau máy Lâm Đại Minh báo pin yếu hắn mới tắt phim đen đi. Cắm dây sạc vào vị trí sạc pin, đặt máy bên cạnh gối. Hắn nằm xuống giường, vươn tay cầm chăn kéo lên người. Đầu chăn bên kia bị chiếm những hơn nửa, nên căn bản hắn không đủ chăn để đắp. Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt, xê người nằm ra giữa giường, cách ai kia một sải tay, vừa hay chăn cũng có thể phủ kín toàn thân, thậm chí còn có chút thừa thãi. Mắt hắn dưới ánh đèn ngủ sáng lên như những viên ngọc đen dưới mặt hồ, đẹp nhưng lạnh.
Lâm Đại Minh từ từ khép mi, chìm dần vào giấc ngủ.
Cố Thương căng thẳng tới toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, tiếng thở đều đều của gã đó ngay sát bên tai. Cố Thương không dám quay người, bực bội tát mấy cái vào bức tường cứng cáp. Tên chó điên này, còn muốn làm gì nữa?
Cố Thương sau khi xác định được Lâm Đại Minh