Cố Thương vội rụt tay lại, sắc mặt cô tái nhợt. Hạ mắt quan sát Lâm Đại Minh thật kỹ, trên làn da cổ trăng trắng nổi bật những vết móng tay lung tung, cô càng thêm lo lắng. Cô... cô giết người rồi?! Không đúng, tên này không giết cô thì thôi sao cô có thể giết hắn dễ dàng như vậy!
Cảm giác tội lỗi nhanh chóng bị xóa tan, cô dúi ngói tay nhấn vào má hắn vài cái, cười khinh bỉ: "Tưởng nín thở là lừa được chị à cưng!"
Lâm Đại Minh bất động, không xuất hiện chút biểu hiện mờ ám nào. Khóe môi Cố Thương cứng đờ, cô chìa tay dưới mũi hắn một lần nữa, sắc mặt cô trở nên khó coi. Người ta nói, sau bốn phút không còn thở thì có nghĩa là... nghĩa là...
Cô kích động hai tay ôm lấy mặt hắn gọi: "Này..."
Tên gã này tên gì nhỉ?
"Vinh! Này anh không sao chứ? Tôi chỉ cấu anh một xíu thôi mà?" Cố Thương cuống cuồng xoa xoa cổ Lâm Đại Minh, hắn vẫn nằm bất động. Hơi ấm trên người dần lạnh toát, điều này khiến cô càng thêm hoảng sợ. Trời ơi, cô giết người rồi!! Cô đã giết chết một mạng người rồi!!!
Cố Thương nghiêng đầu áp tai lên bụng hắn, không hề có giấu hiệu của hô hấp. Cô... cô giết người rồi...
"Bị cáo Cố Thương đã bóp chết nạn nhân vì cốc trà sữa, tòa tuyên bố bị cáo chịu mức án tử hình!"
"Con ơi là con!! Sao con dại dột thế!! Vì miếng ăn mà làm ra chuyện này!!!"
"Con bé này giết người vì trà sữa, thật là độc ác! Bố nó không biết dạy con, để con vì cái thứ hóa chất đó mà giết người!"
Trong đầu Cố Thương nảy sinh cảnh tượng kinh khủng nhất. Cô mặc áo tù nhân đối diện với sự thất vọng của bố và sự sỉ nhục của những khác. Người cô run lên bần bật, mặt cắt không còn giọt máu. Trời ơi! Cô giết người rồi!!! Cô giết người rồi!!
Nước mắt ấm nóng như mưa rơi xuống khuôn mặt đang nhắm nghiền của Lâm Đại Minh, tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ vang bên tai. Hắn biết, trò đùa tới đây cũng nên kết thúc rồi.
Đôi con ngươi đen như ngọc dần hé mở, hắn thấy con bé ngang ngược đó đang ra sức lau đi những giọt nước mắt đang rơi, thân mình run lên như con chim nhỏ ướt mưa Mày rậm thoáng nhíu lại. Cô đang khóc vì hắn sao?
Khóe môi Lâm Đại Minh vẽ lên đường cong dịu dàng, nhẹ chống mình ngồi dậy.
Cố Thương nghiến răng ngăn tiếng nức nở, sống mũi sụt sùi thương tâm. Cô giết người rồi! Cô giết người rồi!!!
Bỗng, cả người cô được bao phủ bởi lồng ngực rắn chắc, đôi tay ai đó ôm lấy sau đầu cô ấn cô sát chặt hơn. Cô bất ngờ mở to đôi mắt vùi sâu trong nước long lanh như ánh sao giữa đêm đen, tiếng nấc nghẹn ngào không kiềm chế được khe khẽ thoát khỏi cổ họng.
Bạch Cẩu, Hắc Cẩu nãy giờ đứng hé cửa buồng trộm theo dõi đám người Lâm Đại Minh, cả hai nhịn cười tới đỏ bừng cả mặt. Một người nghiêm túc như Hắc Cẩu cũng buộc cắn mạnh vào nắm tay để kiềm chế cảm xúc.
"Kỷ lục lặn không của đại ca hình như là ba mươi phút thì phải." Bạch Cẩu phì cười, vội chụp hai tay che miệng mình lại. Cảnh tượng Lâm Đại Minh ôm chầm lấy một người con gái kia thật hiếm thấy, nên lưu lại làm kỷ niệm! Nghĩ là làm, hắn liền rút điện thoại ra chụp trộm vài kiểu.
Quên nữa, từ cái lần trước sau khi đưa Cố Thương về Lâm Đại Minh đã cho tu sửa nơi này kha khá thứ để cho giống một căn nhà hơn. Ví dụ như buồng hắn, từ tấm rèm bằng khăn trải bàn ố vàng chuyển sang cửa kính khung trắng kín đáo này chẳng hạn.
"Bốn lăm phút!" Hắc Cẩu hắng giọng giúp Bạch Cẩu sửa lại.
Bạch Cẩu cười xòa: "Ba hay bốn thì cũng đủ khiến con người ta sợ chết khiếp rồi. Bé đó cưng dễ sợ!"
Hắn quay sang Hắc Cẩu dè dặt hỏi: "Chúng ta có nên vào giải thoát không?"
Hắc Cẩu nhìn Bạch Cẩu bằng nửa con mắt: "Ai?"
"Đại ca."
"..."
Thanh âm trầm thấp vang vẳng ngay bên tai: "Bò ngốc!"
Giọng nói này?! Cố Thương như bị tạt cho gáo nước lạnh. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ai kia, đẩy mạnh người kia ra, sắc mặt dần chuyển sang màu hồng vì tức tối.
Cô vung tay toan cho một cái tát thì cổ tay cô bị giữ lại, thanh âm ấy lại nói: "Vừa khóc nhè vì tôi giờ lại muốn đánh?" Kèm theo là tiếng cười đậm chất châm chọc.
Cố Thương ấm ức: "Tôi tưởng tôi giết người, tôi sợ bị tử hình..."
"Ha..." Lâm Đại Minh kiềm chế không được, để thoát tiếng cười trong họng. Hắn dùng nắm tay che miệng cố giữ bình tĩnh, nhưng càng cố gắng lại càng thất bại. Cuối cùng bật ra một tràng cười sảng khoái, cười tới nhòe cả nước mắt.
Cố Thương nghệt mặt, trông ngu tới tội. Cô ngơ ngác nhìn bộ dạng hiện giờ của Lâm Đại Minh. Điều này làm hắn vừa kiềm chế được lại ôm bụng cười tiếp.
Sau một lúc cái não bé tẹo của Cố Thương cuối cùng cũng đã hiểu ra chuyện gì, mặt cô đỏ bừng bừng tức tối hét lên: "Đồ chó điên!! Anh dám lừa tôi!!"
Con mèo nhỏ nổi cơn điên, nhảy vồ vào thằng nào đó vẫn cười ngặt nghẽo, há to miệng hung hăng cắn mạnh lên vai hắn. Vừa cắn vừa cong mười đầu ngón tay ghim móng qua lớp áo phông mỏng xuống da thịt rắn chắc.