Hơn bảy tiếng đồng hồ ngồi trên xe buýt chạy dọc đường dài, không kể dừng lại vài lần để thư giãn đầu óc cuối cùng cũng đã đến nơi một cách thuận lợi nhất. Các xe buýt dừng lại những khách sạn đã được báo trước. Các quản đốc bộ phận có nhiệm vụ đi giao lưu tiếp tân, thu thập chìa khóa phòng và phân phát cho các tổ trưởng truyền để về điểm danh và chia phòng. Vì người đông phòng ít, nên bắt buộc tám người dùng chung một phòng. Tuy trật trội nhưng cũng không thể ngăn sự hào hứng của mọi người.
Đặc biệt hơn hẳn là vị quản đốc mệnh danh lạnh lùng nào đó đang đứng triển khai một số luật lệ cho các công nhân viên kia.
Lâm Đại Minh vẫn trong phong cách đi biển đầy hoang dã, đầu còn đội mũ Pikachu vàng tươi; đôi mắt đen láy, hai má đỏ đỏ và cái miệng cười toe toét. Bất chấp tiếng xì xầm của các công nhân viên, sắc mặt hắn vẫn nghiêm nghị lạnh lùng. Nên nhiều người dù muốn cũng chẳng dám cười to, dù sao ở thời điểm hiện tại chức vị của hắn là to nhất.
Cố Thương đứng gần cuối hàng, chiều cao lại có hạn nên chẳng nhìn ngó được gì phía trước. Hoàn toàn không nhớ mình đã bỏ quên thứ gì. Đón nhận chìa khóa từ chị tổ trưởng, cô ngó quanh xem xem có tìm được những người cùng phòng mình hay không. Bởi cô không thích bắt chuyện với người lạ nên đến khi mọi người kéo nhau lên tầng tìm phòng, cô cũng chẳng tìm ra được ai sẽ là bạn cùng phòng với mình. Cố Thương nén tiếng thở dài, hướng cầu thang đi lên, vừa đi vừa dò xem mình ở chỗ nào.
Phòng 311... ra nó nằm ở tầng ba, đây rồi...
Cố Thương mở toang cửa ra, hít sâu ngụm khí lạnh. Cô chậm rãi đi vào trong mà quên luôn chùm chìa khóa còn cắm lủng lẳng bên ngoài, cứ thế ngoái tay đẩy cửa đóng lại. Cô mở công tắc, bóng đèn nhấp nháy vài giây rồi sáng trưng cả căn phòng.
Một bàn tay với những ngón tay xương xương dài dài nam tính hờ hững chạm lên, chậm rãi rút chìa khóa ra. Khóe môi vểnh cong nụ cười nham hiểm và đầy hứng thú, nhẹ vặn chốt đẩy cửa mở vào.
Không gian khá rộng, có hai giường kê sát hai bên tường. Chính giữa là một kệ tủ gỗ, bên trên có hai chiếc điều khiển đặt ngay ngắn. Còn có một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy biển. Ngoài ra, trong này còn có một chiếc tủ lạnh mini và một tủ gỗ hai buồng. Trông cũng khá đầy đủ tiện nghi.
Cố Thương tháo balo đi tới một chiếc giường đặt xuống, kéo khóa mở bung ra lục lọi bên trong tìm gì đó. Nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng, cứ nghĩ là các chị em cùng phòng khác nên cô cũng chẳng quá để tâm, đến mức còn không thèm ngoái lại nhìn một cái.
Lâm Đại Minh trên đầu vẫn đội mũ Pikachu, một tay xách túi đồ, một tay tra chìa khóa vào ổ.
Khóa chặt lại, rồi rút ra khỏi ổ...
Một lúc sau Cố Thương lấy được cái ví nhỏ màu đen, đóng balo lại và vứt gọn vào trong góc tường, cầm quai ví quay người lại toan khác lên người.
Chiếc ví rơi xuống đất, cạch một tiếng. Điều hòa tuy chưa mở, nhưng nhiệt độ trong phòng bất chợt giảm đi rất nhiều...
Cố Thương nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi xuống nhặt chiếc ví lên, khinh bỉ mở lời: "Quản đốc đi nhầm phòng rồi!"
Lâm Đại Minh đặt túi đồ lên trên kệ tủ đối diện, thản nhiên đi tới gần Cố Thương. Cô hoảng hốt vội tránh sang một bên thì bị hắn túm lại, cô siết chặt dây ví bằng kim loại, ngước nhìn hắn mỉm cười: "Bạn đừng hở tí là đụng tay đụng chân, buông ra đi ạ."
Hắn kéo cô sáp gần mình hơn, tay tráng kiện gắt gao giữ sau eo Cố Thương lãnh đạm mở lời: "Còn chỗ nào trên người em chưa bị tôi đụng vào?"
"..."
Cố Thương biết phản kháng không có tác dụng, sức cô so với hắn chênh lệch rất nhiều. Đặt tay chống lên lồng ngực hắn, gồng mình duỗi thẳng cố giãn thêm khoảng cách. Cô bắt đầu có chút bực bội nói: "Đây là phòng công nhân viên nữ, mời quản đốc ra ngoài!"
Hắn như nghe được câu chuyện hài, bật cười thành tiếng. Siết tay chặt hơn, ép Cố Thương buộc phải kiễng chân lên. Tuy nhiên so với hắn, cô cũng chẳng cao hơn là bao, rốt cuộc vẫn phải ngước lên nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, một bên lãnh đạm một bên giận dữ.
Lâm Đại Minh trầm giọng: "Phòng này, chỉ có hai chúng ta."
Cố Thương như nghe thấy tiếng sấm nổ đoàng trên đầu, cô tức tối chửi: "Điên à?"
Mặt sáp mặt, Lâm Đại Minh cười dịu dàng, ánh mắt nham hiểm sắc bén nhìn thẳng đôi con ngươi dưới bóng đèn điện ánh tia sao trời lung linh trên đôi con ngươi của Cố Thương, môi mỏng mấp máy nhịp nhàng: "Em quên tôi vốn không bình thường sao? Còn nhớ đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào không?"
Cố Thương trừng mắt nhìn Lâm Đại Minh, cảnh tượng đối diện với ba tên hiếp dâm và cảnh tượng cô nghiến răng mặc hắn đụng chạm thậm chí là suýt chút nữa lấy mất trinh tiết cô, mơ hồ hiện về trong tâm trí, sắc mặt cô tái lại...
"Là tôi muốn cưỡng hiếp em..." Giọng Lâm Đại Minh càng lúc càng trầm, nhưng đối với Cố Thương lại là nỗi sợ hãi không tên. Sống lưng cô xẹt qua một luồn điện, tê dại, lạnh lẽo. Trước bộ dạng này của cô, Lâm Đại Minh nhịn không được phì cười.
Cố Thương trong lòng không ngừng run rẩy, dù gì cô vẫn là con gái sao có thể không thấp thỏm lo lắng. Nhất là khi đối diện vỡi gã tội phạm hiếp dâm như Lâm Đại Minh, với bản lĩnh của hắn, xé đồ cô giữa trốn đông cũng không thành vấn đề. Hít sâu một hơi, cố giữ bản thân tỉnh táo. Tầm nhìn cô vô thức lướt lên đỉnh đầu, vừa trông thấy chiếc mũ Pikachu ngay tức khắc cô với tay thô bạo giật nó xuống. Cô nén cơn giận, cất giọng hòa nhã: "Muốn gì?"
Lâm Đại Minh nâng cằm Cố Thương lên, nhàn nhạt nói: "Trả lời tôi hai câu hỏi, tôi hài lòng sẽ tha cho em."
Cô nghi hoặc nhìn hắn, miễn cưỡng gật đầu.
"Vòng cổ đâu?"
Cố Thương hoảng hốt cụp mi, cố lục lọi trong đầu xem là loại vòng cổ gì. Biết rõ trí nhớ cô không tốt, Lâm Đại Minh tốt bụng đưa ra gợi ý: "Tôi đã đeo cho em."
Ra là nó. Cô không hề dự, thẳng thắn đáp: "Tháo rồi." Cô nói thêm: "Vòng cổ đó dành cho đàn ông, tôi đeo làm gì?"
Hắn cười cười: "Giữ cho kỹ." Cô không thích, hắn không ép.
Lâm Đại Minh rời tay khỏi eo Cố Thương, lướt lên sau đầu cô giữ chặt, ép mặt cô sáp mặt mình gần hơn, đôi môi hai bên chỉ cách nhau có vài li. Mắt Cố Thương ngập tràn hoảng hốt, theo phản xạ ôm lấy đôi bắp tay Lâm Đại Minh dùng lực muốn đẩy ra. Nhưng dù ra sao, người hắn vẫn như cây cột, dùng sức thế nào cũng chẳng xi nhê. Cố Thương bất lực, mệt mỏi dừng lại.
Giọng Lâm Đại Minh lạnh đi, nhưng thanh điệu lại nhẹ bẫng như mây: "Tên tôi là gì?"
Cố Thương nghệt mặt, vô tội nhìn hắn. Thật