Tại phòng họp dành cho các cán bộ cấp cao của công ty, những vị lãnh đạo đang ngồi trên bàn tròn hướng về phía Chủ tịch tập đoàn. Sắc mặt ai nấy cũng đều cau có khó coi, một người đàn ông trung tuổi thay mặt toàn bộ bất bình lên tiếng: "Tôi thắc mắc, tại sao một quản đốc bộ phận tự ý cho làm phần ăn riêng lại được ở lại trong công ty làm việc chứ?"
"Đúng vậy! Từ trước tới nay, công nhân viên hay cán bộ công chức đều bình đẳng trong việc ăn uống. Vậy mà một tên nhóc quản đốc thực tập vừa đến đã tự mình quyết định thay đổi?"
"..."
Mười người mười ý, nhưng đều chung mục đích là tố cáo quản đốc xưởng lắp ráp máy in màu - Lâm Đại Minh. Không ai là hài lòng với cách hắn đang làm. Tự ý phân chia phần ăn cho một công nhân quèn, trong khi đó hắn vẫn được trả lương đều đặn hàng tháng, không bớt một đồng. Nhưng vì năng lực làm việc của hắn quá tốt, căn bản không soi ra lỗi lầm nào dù là nhỏ nhất. Hơn hết, Lâm Đại Minh còn được Chủ tịch trọng dụng, những lão làng trong công ty sao có thể chịu nhục trước thằng ranh con hai mấy tuổi này?
Chủ tịch điềm đạm cười hòa nhã: "Dù có tặng cậu ta một căn biệt thự hạng S hay một con siêu xe cũng rất đáng. Huống gì là vài bữa ăn nhỏ nhoi."
Toàn thể các cán bộ im bặt, ngơ ngác nhìn nhau lại đồng loạt nhìn Chủ tịch dò xét. Ông làm như không có gì, bình thản nói tiếp: "Tôi từng đề nghị tiến cử cậu ta lên làm Giám đốc..."
"Một sinh viên vừa ra trường, với cái bằng đại học tầm trung Chủ tịch đã muốn cậu ta làm Giám đốc?" Một người không tin nổi vào tai mình, hơi thất thố lớn giọng hỏi lại.
Chủ tịch vẫn hết sức bình tĩnh, ông cười cười hòa nhã: "Cái bằng đại học không thể đánh giá hết thực lực của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta rất giỏi trong việc ngoại giao với các đối tác Quốc tế."
"Một thanh niên hai lăm tuổi lại làm được nhiều chuyện như vậy sao?"
"Ông không nghe 'tuổi trẻ tài cao' sao?" Người kia lập tức im bặt. Chủ tịch chợt nghiêm giọng: "Việc ăn uống đó không quan trọng, quan trọng cậu ta là một người tài. Trọng dụng người tài, mới là điều quan trọng. Hơn hết, cậu ta tự mình bỏ tiền ra đầu tư. Giải tán!"
Chủ tịch đứng dậy, xoay người bỏ đi để lại các cán bộ xì xầm bàn tán với nhau. Chủ tịch nhếch môi cười nhạt, trong mắt ngập tràn sự khinh bỉ với lũ già đầu còn đố kị với con cháu kia. Bọn họ sao biết được, thằng ranh mà bọn họ đang nhắc tới đã bỏ thi lên Thạc sỹ tại trường Harvard. Cái bằng thường mà họ thấy chẳng qua là cái bằng giả, người tài thường thích ẩn mình.
Ông nhớ lại cuộc trò chuyện lúc đó, Lâm Đại Minh tuy rằng chỉ là một quản đốc bộ phận nhỏ nhoi nhưng thần thái không khác gì một lãnh đạo của một tập đoàn lớn. Hắn cười nhạt sau đề nghị của ông, nhàn nhạt nói: "Tôi vào đây chủ yếu là vì một công nhân của ông, cái ghế giám đốc này tôi không hứng thú."
Rốt cuộc, công nhân nào lại quan trọng hơn một chức vụ lớn lao trong công ty như vậy?
Mà thôi kệ, hắn thích làm gì ông không quản. Hắn là một thanh niên trẻ tài năng, ông rất thích. Có được hắn làm người của mình, cũng là một điều tốt.
***
Đến giờ giải lao lúc mười giờ, Cố Thương và Nhã Liên cùng các công nhân khác đi vào phòng nghỉ ăn uống qua loa rồi tiếp tục vào làm. Hai người vừa kiếm chỗ ngồi xuống thì nghe thấy tiếng kích động của các công nhân khác, hai người không khỏi tò mò hướng mắt về phía cửa dò xét.
Ngay tức khắc Cố Thương thu lại tầm nhìn, xé thanh KitKat trong tay bỏ miệng cắn một miếng.
Lâm Đại Minh vừa xuất hiện đã sai Bạch Cẩu và một số công nhân nam phân phát trà sữa cho toàn thể công nhân có mặt ở đây. Ai nấy đều hớn hở, cảm ơn hắn rối rít. Phòng nghỉ đã nhỏ nay lại càng thêm chật chội, ồn ào như cái chợ. Hắn cầm một ly trà sữa đi về phía Cố Thương, một công nhân thấy vậy bèn nhường chỗ cho hắn.
Lâm Đại Minh ngồi xuống, đưa cho cô.
"Không cần, cảm ơn." Cố Thương nhai hết thanh KitKat, nâng mắt nhìn Lâm Đại Minh khẽ đáp. Nén sự tức tối trong bụng, cố bày ra vẻ mặt hòa nhã nhất nhìn hắn bằng ánh mắt tóe lửa.
Lâm Đại Minh lấy trong túi vài thanh KitKat chìa về phía cô.
"Tôi chán rồi..."
"Cầm." Thanh âm trầm thấp là vậy, lại hết sức nặng nề. Cố Thương bực bội cầm mấy thanh KitKat trên tay hắn, quay sang đưa cho Nhã Liên.
"Anh cho tôi, thì nó là của tôi." Thấy sắc thái Lâm Đại Minh không tốt, cô lên giọng phản biện.
"Giỏi lắm." Lâm Đại Minh cười lạnh, đứng dậy bỏ đi.
"Cầm lấy đi." Cố Thương dúi vào tay Nhã Liên, thấy cô ta cứ lắc đầu từ chối. Cô bực mình gắt khẽ: "Cầm!"
Nhã Liên: "..."
Hai người này có biết họ có rất nhiều điểm giống nhau không? Nhất là cái bản tính thích áp bức người khác này ấy!
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Nhã Liên miễn cưỡng đón nhận, môi cười méo xệch.
Đến giờ cơm trưa, Cố Thương và Nhã Liên đang ngồi ăn hết sức thoải mái thì từ đâu Lâm Đại Minh xuất hiện, không cần sự đồng ý của hai người đã tùy tiện ngồi ngay cạnh Cố Thương. Mà hiện tại phòng ăn đã đông kín người, Cố Thương cũng không muốn bị người khác chú ý nên mới miễn cưỡng ngồi lại.
Ba người lặng im ngồi ăn. Lâm Đại Minh thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Cố Thương, cô không từ chối cũng chẳng đụng đũa vào những món hắn gắp qua. Ăn vội ăn vàng cho xong bữa, báo hại cô bị nghẹn mà nấc cục thành tiếng.
Lâm Đại Minh nâng mắt nhìn Cố Thương, gạt bát canh của mình về phía cô ra lệnh: "Uống đi."
"Không thích... ức..." Cố Thương xấu hổ che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ.
"Uống."
"Ở đây đông người, anh muốn làm gì?" Cố Thương vội im bặt ngăn tiếng nấc sắp vuột khỏi miệng, trừng mắt nhìn Lâm Đại Minh cảnh cáo.
Lâm Đại Minh đặt đũa xuống khay, cầm khăn giấy tao nhã lau miệng. Hắn quàng tay ra sau vai Cố Thương kéo cô áp sát vào mình trước cái nhìn của bao người trong phòng ăn, nói khẽ vào tai cô: "Đoán xem."
"Ức..." Cố Thương bất lực lỡ để vuột tiếng nấc khỏi miệng, vội nâng bát canh của Lâm Đại Minh lên uống nhỏ mười ngụm. Đáng lý ra cô không nên lười lấy thêm canh mới phải!
Đặt bát canh xuống bàn, cô quay sang nhìn Lâm Đại Minh tức tối gằn giọng: "Được chưa?"
Hắn cười cười, bỏ tay khỏi người cô. Tiếp tục nhấc đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng nhai.
"Tao đi trước." Nhã Liên bưng khay đứng dậy nói một câu rồi bỏ đi trước.
"Chờ..." Cố Thương toan đứng dậy thì bị Lâm Đại Minh túm tay giữ chặt cản lại. Các công nhân bắt đầu đứng dậy, đông đúc vô cùng. Cô lại không muốn trở thành tâm điểm bị bàn tán của mọi người, đành ngoan ngoãn ngồi im chờ Lâm Đại Minh ăn xong bữa.
Cố Thương: "Anh là đỉa à?"
"Ừ."
"Bị thần kinh à?"
"Ừ."
"..." Cố Thương tức tối cầm luôn miếng ổi trong khay Lâm Đại Minh bỏ miệng nhai cho bõ ghét. Hắn nâng mắt yêu chiều nhìn cô, nén tiếng cười trong miệng.
"Chiều anh đưa về."
"Không cần!"
"Quyết định vậy đi."
Cố Thương khó hiểu ngước nhìn Lâm Đại Minh, một bên má phồng lên vì ăn ổi tạm ngừng nhai vài giây rồi tiếp tục cắn thêm một miếng.
"Chiều chờ ở cổng."
"Tôi đi với Kiệt rồi." Cố Thương gặm hết cùi ổi, vứt hạt lại vào khay cơm của Lâm Đại Minh. Cầm khăn giấy kiêu ngạo lau, miệng vẫn nhóp nhai.
Lại Kiệt!
"Em không có lựa chọn." Lâm Đại Minh đứng dậy, cầm tay Cố Thương lôi đi bỏ lại hai khay cơm còn để trên bàn trước cái nhìn của bao người.
"Tôi còn chưa dọn mà!" Cố Thương gồng mình chống đối nhưng không được, cô ngoái đâu nhìn lại thì phát hiện hai khay cơm đang được Bạch Cẩu trong bộ đồng phục công nhân thu dọn. Biết không thể làm gì được Lâm Đại Minh, cô cúi gằm mặt tránh đi cái nhìn dò xét của mọi người để mặc hắn lôi ra khỏi phòng ăn.
Lâm Đại Minh không nói