Cố Thương càng ngủ lại càng hăng, dường như đối với cô ngủ bao nhiêu cũng không đủ. Lâm Đại Minh thức dậy vài lần, đi ra đi vào những mấy lần ấy vậy cô vẫn nằm lì trên giường mà ngủ. Hắn bắt đầu cảm thấy xót ruột trước tình trạng ngủ quá đà này của cô, đến bữa tối hắn quyết ép cô thức giấc cho bằng được.
Cô ngồi trên ghế sofa, che miệng ngáp dài một hơi. Cô mệt nhọc rụi rụi mắt vài cài rồi lại che miệng ngáp tiếp. Cô lờ đà lờ đờ như một kẻ mất ngủ lâu ngày, ngu ngốc một cục nhìn Lâm Đại Minh đang ngồi ngay bên cạnh. Tay cầm bát cơm nóng đặt trong lòng, cô chán chường nhìn xuống những hạt cơm căng tròn trắng trẻo cùng vài ba đồ ăn được hắn gắp vào.
"Ăn đi!" Hắn huých vào khuỷu tay cô giục.
Cố Thương miễn cưỡng gắp vài hạt cơm vào miệng, một cỗ đắng chát truyền lên não, thật sự rất khó nuốt. Cô tỏ vẻ vô tội ngước nhìn hắn, mở miệng khẽ nói: "Không muốn ăn."
"Không muốn cũng phải ăn!" Lâm Đại Minh nghiêm giọng nói. Hắn gõ đũa vào miệng bát cô vài cái, ép cô ăn bằng được.
Cố Thương bướng bỉnh không chịu nghe theo, ngoan cố đặt bát cơm lên bàn. Thấy Lâm Đại Minh định mở miệng, sớm biết hắn muốn nói gì cô bất chấp sĩ diện mà hướng người hắn mà bổ nhào vào. Cô cất giọng nũng nịu như một đứa trẻ con: "Không muốn ăn, muốn ngủ!"
Lâm Đại Minh đặt đũa xuống mâm, vỗ nhẹ lưng Cố Thương vài cái, ánh mắt hắn dịu dàng như mặt hồ ngày thu, cất giọng dỗ dành: "Em ngủ cả ngày nay rồi, ăn chút gì đi."
Cố Thương lắc đầu: "Muốn ngủ."
"Ngoan, cố ăn một bát rồi ngủ."
Lắc đầu.
"Không ăn sẽ đói đấy."
"Không đói!"
"Ăn hoa quả vậy?"
"Ừ!"
Lâm Đại Minh đỡ Cố Thương ngồi dựa lưng vào thành ghế, hắn đứng lên đi về phía tủ lạnh lấy ra vài loại quả, lấy thêm con dao gác trên giá bếp rồi quay trở lại. Vừa quay người, hắn đã thấy cô ngả mình nằm dài trên ghế. Mày rậm thoáng nhíu lại, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu là lúc sáng hắn có thể hiểu cô đơn thuần lười biếng muốn ngủ, giờ với tình trạng lúc này thật khó để không nghĩ tới sức khỏe cô đang có vấn đề.
Lâm Đại Minh trở lại ghế ngồi, một lần nữa nâng Cố Thương ngồi dậy, cả người cô mềm nhũn đổ gục luôn vào người hắn, mí mắt cô nặng trĩu khép lại, sắc mặt xanh xao đến lạ. Đặt đống đồ trên tay lên bàn, hắn giúp cô chỉnh lại tư thế, để cô nằm gối đầu lên đùi hắn. Gọt nhanh đống hoa quả trên bàn, hắn dúi miếng táo vào tay cô: "Cố ăn chút gì đi."
Tuy Cố Thương hiện tại không muốn ăn gì, nhưng bụng dạ cả ngày trống rỗng không khỏi cồn cào khó chịu. Cô đón nhận miếng táo, cố bỏ miệng nuốt xuống. Tuy hơi khó nuốt, nhưng dễ ăn hơn mấy thứ kia, cô có thể chịu đựng được.
Ăn hoa quả chống đói xong, Cố Thương được Lâm Đại Minh đưa về buồng ngủ. Vừa ngả người xuống giường một cái, cô đã nhắm nghiền mắt mà lăn quay ra ngủ một giấc. Hắn bất lực đứng nhìn bóng lưng cô đang đối diện với mình, lòng hắn bồn chồn bất an. Chống một tay xuống giường đỡ thân, tay kia áp lên trán cô kiểm tra.
Vẫn bình thường?
"Em có thấy khó chịu gì không?"
Cố Thương lắc đầu, uể oải đáp: "Chỉ muốn ngủ thôi."
"Em ngủ từ sáng giờ rồi đấy!"
"Ừm..." Cố Thương giờ giống như một người không não, mọi hành động cô làm căn bản cô cũng chẳng biết bản thân đã làm những gì. Đầu óc cô trống rỗng, bụng cô chứa chút hoa quả không khỏi cồn mà sôi lên thành tiếng.
Âm thanh rõ như vậy, Lâm Đại Minh đương nhiên có nghe thấy. Hắn lật Cố Thương nằm ngửa, nhẹ xoa vào cái bụng hóp của cô: "Em đói rồi."
Cố Thương thành thật gật đầu: "Nhưng không muốn ăn."
"Anh đưa em đi viện khám?"
Cô lập tức lắc đầu: "Chắc không sao đâu, mai là hết."
"Ăn cháo không?"
"Ghét cháo!"
Lâm Đại Minh kéo Cố Thương ngồi dậy, áp hai tay vào hai bên má cô ép cô mở mắt ra nhìn mình. Cô ti hí được vài giây, mí mắt nặng nề tự động cụp xuống. Mày rậm thoáng nhíu lại vì lo lắng, hắn vẫn rất kiên trì mà khuyên nhủ cô: "Ăn chút mì đi."
Cố Thương nhẹ gật đầu. Cô biết rõ tình trạng mình lúc này, bụng thì đói nhưng miệng lại không muốn ăn. Cô có cảm giác như cơ thể cô mệt mỏi muốn giã rời, cô nên cố gắng ăn gì đó tránh để bản thân đổ bệnh.
"Trèo lên đi, anh cõng."
Cố Thương ngoan ngoãn vươn đôi tay ôm lấy cổ Lâm Đại Minh từ phía sau, cô ngồi lên lưng hắn rồi được hắn cõng ra ghế sofa bên ngoài nhà.
"Khó chịu gì thì bảo, đừng cố chịu đựng." Đặt cô ngồi xuống ghế, hắn dịu dàng xoa đầu cô nhắc nhở.
Cố Thương ngu ngơ gật gật, căn bản chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lâm Đại Minh quan sát cô thêm một hồi, đến khi tạm thấy an tâm mới để cô ngồi một mình trên ghế, quay người đi vào trong bếp nấu nhanh tô mì gói rồi trở ra.
Bát mì nóng hổi, bên trên có trái trứng ốp la vàng rượm, khói trắng nghi ngút bốc lên lan tỏa khắp nơi, tan vào không khí. Cố Thương nói tiếng cảm ơn, tay cầm đũa đảo vài cái rồi gắp vài sợi bỏ vào miệng ăn. Sắc mặt cô nhăn nhó khó coi, cô thật sự rất muốn phun thứ này ra khỏi miệng. Nhưng vị mằn mặn chạm vào đầu lười, làm bụng càng thêm cồn cào. Cô nửa muốn ăn, nửa muốn bỏ tình cảnh này quả thật rất phức tạp.
Lâm Đại Minh trông Cố Thương như vậy, khẽ hỏi: "Không ngon?"
Cô chậm chạp lắc đầu, miễn cưỡng nuốt đũa mì xuống bụng. Lâm Đại Minh cũng không hỏi gì thêm, yên lặng ngồi bên cạnh để cô tập trung vào việc ăn uống. Thấy tóc cô lòa xòa rơi xuống, hắn dịu dàng giúp cô vén ra sau vai. Bất chợt hỏi bâng quơ: "Em sợ tôi không?"
Cố Thương thản nhiên đáp: "Có!" Mặt vẫn tỉnh bơ.
Hắn liếc nhìn cô dò xét, Cố Thương làm ngơ gắp thêm đũa mì bỏ vào miệng nhai. Hắn ngả người ra sau dựa lên ghế, một tay vòng